Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 549 - Chương 549 - Chỉ Có Hai Chữ

Chương 549 - Chỉ có hai chữ Chương 549 - Chỉ có hai chữChương 549 - Chỉ có hai chữ

Một câu, lập tức làm cho toàn bộ đám người Tần Hà đều trợn to hai mắt.

Biểu cảm chỉ có hai chữ!

Đậu mái

"Thật hay giả vậy?"

"Ngươi thổi ngưu hải"

Lamborgh cùng Vương Thiết Trụ trực tiếp kinh hô thành tiếng.

Dừng một chút, Lamborgh liếc Vương Thiết Trụ một cái, khó chịu nói: "Này, lúc ngươi nói chuyện, không được phép kèm theo tal"

Thổi ngưu?

Bản ngưu gia ở đây!

Không được phép thổi!

"A?" Vương Thiết Trụ sửng sốt một chút, sau đó nói với cóc yêu: "Ách... Cái đó, ngươi không được thổi... Ngưu bức bừa bãi."

Lamborgh: ”...'

*(Thổi ngưu; Thổi ngưu bức có nghĩa là thổi phồng, khoác lác, phóng đại.

Ngưu bức (38): Ghê gớm, lợi hại, giỏi. Nhưng 'bức' cũng có nghĩa tục là bím, sò,... )*

Cóc yêu làm sao có thể hiểu được những cong cong quấn quấn ẩn trong đó, vội vàng nhấc chân làm ra dấu thề: "Không dám nói lời bịa đặt trước mặt cao nhân, mỗi câu tiểu yêu nói đều là sự thật, nếu có nửa câu bịa đặt, thiên lôi đánh xuống."

Nó vốn đang ngủ đông dưới nước còn chưa tỉnh, là bất chợt bị một đạo bí âm đánh thức.

Giọng điệu bí âm cường thế, lệnh nó nổi lên mặt nước gặp mặt.

Cóc yêu đang say giấc nồng, bị gọi tỉnh dậy nên cả người gắt ngủ cáu kỉnh, lập tức bơi lên mặt sông.

Kết quả vừa nhìn kỹ, khá lắm.

Người cưỡi ngưu!

Đây rõ ràng là tiên đoán của Lăng Vân đạo trưởng vào ba trăm năm trước đã trở thành sự thật.

Thế là cơn gắt ngủ của nó lập tức tan thành mây khói, vội vàng mở miệng gọi "cao nhân, cẩn thận đáp lời, không dám nói láo nửa câu.

Ba trăm năm trước Lăng Vân đạo trưởng chỉ là chỉ điểm nó một chút, liền giúp nó đốn ngộ đạo tu luyện, thu hoạch không ít.

Người có thể được đạo trưởng tiên đoán, chắc chắn sẽ không phải kẻ tâm thường.

"Lăng Vân đạo trưởng lệnh cho ngươi canh giữ ở nơi này, chính là vì chờ ta?" Tân Hà đè nén nỗi khiếp sợ trong lòng, dò hỏi. Trở thành Lục địa thần tiên lâu như vậy, sự việc có thể khiến cho Tần Hà cảm thấy khiếp sợ, thực sự là không nhiều.

Cái gì gọi là ngưu bức!

Ngưu bức chân chính không phải là trông có bao nhiêu cường đại, bao nhiêu uy mãnh.

Mà là trong lúc lơ đãng họ chỉ lộ ra một góc, lại khiến cho ngươi cảm thấy kinh diễm đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Lăng Vân đạo trưởng cho Tần Hà ấn tượng, chính là cảm thấy người này cũng không tồi.

Vào thời mạt pháp hậu kỳ còn có thể dựa vào sức một mình, dẫn đầu Đạo môn tàn sát đẫm máu với yêu ma quỷ quái, cuối cùng nghênh đón một cái thịnh thế luân hồi mới.

Sau Gia Cát Thần Cơ, Lăng Vân đạo trưởng có thể coi là tương đối lợi hại.

Nhưng Tần Hà lại chẳng thể ngờ rằng, người này, lại có thể tiên đoán ra sự tồn tại của mình.

Hơn nữa còn tính toán chính xác rằng mình sẽ đi tới nơi này.

Còn là ba trăm năm!

Đây là năng lực gì?

Quả thực là quỷ thần khó lường!

Tần Hà tuy mạnh, nhưng loại năng lực tiên đoán này, lại là thực sự không có lấy dù chỉ một chút.

Đừng nói ba trăm năm, chính là một lát nữa Lamborgh cùng Vương Thiết Trụ có đánh nhau hay không, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, hắn cũng không biết.

Khi nào ngươi sẽ cảm thấy một người ngưu bức?

Chính là người này tinh thông còn ngươi lại không biết.

Ba trăm năm, thế sự xoay vần, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Giờ khắc này Tần Hà cảm thấy, mình thật sự nên đi xem thử những Thánh địa kia một chút.

Cũng không biết có phải là do ảo giác hay không, Tần Hà luôn cảm thấy những Thánh địa kia kín tiếng đến lặng lẽ một cách quá đáng trong loạn thế luân hồi này.

Phật môn chỉ thấy một Pháp Hải, Đạo môn cũng chỉ gặp hai, một là Ngô Đức, một là Ngân Bách Lượng.

Điệu bộ này, hoàn toàn là dáng vẻ không hề để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ bái gia tiên mình.

Phải biết ba trăm năm trước, Lăng Vân đạo trưởng chính là người dẫn đầu hai phái Phật Đạo, sát khí đằng đằng, chém đầu yêu ma quỷ quái lăn lông lốc, phải trốn tránh đi xa đến Tây Vực không dám quay đầu.

So sánh trước sau, chênh lệch quá mức rõ ràng.

Ở trong đó, nói không chừng là có bí ẩn gì đó.

"Đúng vậy, Lăng Vân đạo trưởng lệnh tiểu yêu ở đây để chờ đợi cao nhân." Cóc yêu gật đầu.

"Sau đó thì sao?" Vương Thiết Trụ tò mò truy vấn. "Có phải là để lại bảo bối gì hay không?" Hai mắt Lamborgh tỏa sáng.

"Không có... Không có bảo bối gì.' Cóc yêu bị ba người nhìn chằm chằm, cả người mất tự nhiên, nói: "Đạo trưởng chỉ để ta chuyển lại hai chữ."

"Hai chữ?" Giọng nói Vương Thiết Trụ tăng cao mấy độ, nói: "Không có bảo bối cũng thôi đi, chuyển lại cũng chỉ có hai chữ?"

"Chữ gì đắt như vậy?" Lamborgh hỏi.

Cóc yêu lộ vẻ trịnh trọng nói: "Kình lạc."

"Cái gì lạc?" Lamborgh nghiêng đầu, mắt bò tràn ngập vẻ khó hiểu.

"Kình lạc."

"Kình gì?"

"Kình ngư, hải tộc." Cóc yêu giải thích.

"Kình lạc?" Vương Thiết Trụ gãi gãi đầu, nhìn về phía Tần Hà nói: "Gia, hình như ta từng nghe ngài nói, còn có cái gì sa điệu phải không?”

(Kình lạc nam bắc, sa điệu đông tây - Chương 391.)

"Hai ngươi câm miệng đi." Tân Hà trừng hai chúng nó một cái, không vui.

Vương Thiết Trụ cùng Lamborgh vội vàng rụt cổ lại, lập tức ngậm miệng.

"Chỉ có hai chữ này sao?" Tần Hà hỏi, trong lòng âm thầm thăm hỏi Lăng Vân đạo trưởng một lần."

Đào ra một cái hố lớn như vậy, đến ngày tháng năm nào mới có thể lấp được đây?

Không thể để lại thêm một chút tin tức à?

Thực ra thì Tân Hà cũng hiểu.

Không phải Lăng Vân đạo trưởng không muốn để lại thêm nhiều tin tức hơn, mà là không thể.

Bởi vì... Chuyện liên quan đến Thiên cơI!

Nhiều thông tin hơn, cóc yêu sẽ xảy ra chuyện.

Hoặc là chết già, hoặc là đột tử... Nói tóm lại, Thiên đạo có rất nhiều cơ hội làm hai chữ này biến mất.

Cái thứ Thiên cơ này, Tần Hà rất quen thuộc.

Đó là cấm ky.

Cái gọi là cấm ky, chính là không thể nói nhắc tới hay nói ra.

Tất cả vật dẫn chịu tải cấm ky, cũng sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà cuối cùng dẫn tới hủy diệt.

Cóc yêu, chính là vật dẫn.

Hai chữ "Kình lạc", đã là cực hạn mà nó có thể gánh chịu.
Bình Luận (0)
Comment