Chương 550 - Người nói lời phong tiên
Chương 550 - Người nói lời phong tiênChương 550 - Người nói lời phong tiên
Tần Hà thở ra một hơi, hỏi: "Ngươi canh giữ ở nơi này hơn ba trăm năm, có chuyện gì dị thường xảy ra không?"
Cóc yêu lắc đầu không chút chần chừ nào, trả lời: 'Bẩm cao nhân, di tích nơi này đã sớm bị không biết bao nhiêu yêu tộc, thủy tộc cùng với có nhân tộc thăm dò, nếu như có chút dị thường nào thì đã không tới phiên tiểu yêu trông giữ nơi này."
Tần Hà chậm rãi gật đầu.
Cổ Thiên đình vỡ nát, mảnh vụn từ trên trời rơi xuống, vung ra khắp nơi.
Địa phủ chính là một mảnh tương đối lớn trong đó, hơn nữa vẫn còn giữ một vài chức năng, tương tự như thiên lao.
Nhưng đại đa số cũng chỉ là vách nát tường xiêu, gạch bể ngói vỡ.
Cùng lắm thì chỉ mang tác dụng tránh bụi.
"Lăng Vân đạo trưởng có tiến vào không?" Suy nghĩ một lúc, Tân Hà lại hỏi.
Chỉ có hai chữ gợi ý, thông tin thực sự quá ít ỏi.
"Bẩm cao nhân, đạo trưởng chắc hẳn là đã tiến vào, là ngài ấy mang tiểu yêu đến đây trông coi nơi này, nhưng từ sau khi tiểu yêu bắt đầu trông coi nơi này, mãi đến khi hóa vũ, đạo trưởng lại chưa từng tới thêm một lần nào nữa." Cóc bàn giao hết một năm một mười.
"Vào xem chút đi." Tân Hà gật đầu, lắc mình một cái trực tiếp hạ xuống chính giữa quần thể di tích.
Chỉ thấy trong quần thể di tích này, có đình đài đổ nát, có cột đá thô to, còn có lờ mờ phân biệt ra mái vòm, bên trong rải rác rất nhiều mảnh ngói vỡ màu vàng sẫm. Nó chiếm diện tích chừng một mẫu đất, mảnh vỡ lớn không nhiều, đa phần đều là đã bể nát khi rơi xuống, rơi vãi đầy đất.
Thỉnh thoảng có thể thấy được một vài hình điêu khắc và phù điêu mơ hồ còn sót lại trên mặt đá, nhưng chúng đều đã mất đi thần tính.
Dạo qua một vòng, Tần Hà không bỏ qua một góc xó xỉnh nào.
Kết quả không ngoài dự liệu, không thu hoạch được gì.
Mảnh di tích này chắc hẳn là một phần của cung điện nào đó, có khả năng lớn là cung điện của nhân tộc.
Vô số mảnh vỡ từ trên trời rơi xuống, đập xuống Vị Thủy, cũng tạo ra một cái hố sâu rộng ở nơi này.
Nó nằm ở thế đất trũng, cho dù là qua hơn vạn năm Vị Thủy đổi dòng, nó vẫn như cũ nằm yên ở nơi đây.
'A, ngươi làm sao vậy?”
Đúng lúc này, một tiếng hô khẽ cắt đứt dòng suy nghĩ đang phiêu dạt của Tần Hà.
Là tiếng kinh hô của Vương Thiết Trụ. Tần Hà quay người nhìn lại, liền trông thấy Vương Thiết Trụ cùng Lamborgh đang dùng vẻ mặt giật mình nhìn cóc yêu.
Lại nhìn về phía cóc yêu, làn da đầy mụn cơm trên thân nó trở nên lỏng lẻo hơn trước đó rất nhiều, thoáng một cái toàn thân trông như đã già đi mấy chục trên trăm tuổi, mắt cóc đục ngầu, nó nằm ở bên rìa lòng sông, hơi thở cực kỳ suy yếu.
"Ta... Ta cảm thấy đột nhiên không còn sức lực gì." Cóc yêu hơi kinh hoảng sợ hãi, nhìn vê phía Tần Hà, hỏi: "Cao nhân, ta... Đây là làm sao vậy?”
Tần Hà vừa xem xét liền nhíu mày.
Thiên cơ phản phệt!
Cóc yêu tiết lộ thiên cơ, nhận lấy phản phệ.
Vốn hắn còn tưởng rằng hai chữ "Kình lạc" không liên quan đến thiên cơ, ít nhất thì cũng sẽ không liên quan đến cấm ky, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ là không như hắn nghĩ.
Cho dù là ẩn dụ, cũng là không được phép.
Điều này càng thể hiện rõ tâm quan trọng của hai chữ "Kình lạc"
"Thả lỏng tinh thần, ngươi chỉ là hoàn thành lời hứa hẹn ba trăm năm, trong lòng đột nhiên buông lỏng cho nên cảm thấy khó chịu mà thôi." Tần Hà cười nhẹ, trấn an nó.
Đối với bất kỳ kẻ tu luyện nào, bị thiên cơ phản phệ cũng đều là đại kiếp.
Hơn nữa còn là đại kiếp không phân biệt thực lực cao thấp, mà chỉ khác nhau ở chỗ, kẻ có thực lực cao sẽ khó bị thiên cơ phản phệ hơn.
Dù sao bản chất của tu hành chính là đi con đường nghịch thiên.
Cóc yêu đã tiêu hao hết khí vận do Lăng Vân đạo trưởng chỉ điểm, trừ phi là có cơ duyên khác, bằng không hôm nay chắc chắn nó sẽ phải chết.
"Ngài là đang an ủi ta, thực ra tiểu yêu đã hiểu rõ."
Kết quả cóc yêu lại lắc đầu, ánh mắt càng thêm ảm đạm, chầm rãi nói: "Lăng Vân đạo trưởng lệnh ta trông coi nơi này, sứ mệnh đã hoàn thành, tiểu yêu cũng liền đi tới đích."
"Lời ngươi cần truyền liên quan tới thiên cơ, đây là nhận lấy thiên cơ phản phệ."
Tần Hà không giấu diếm nữa, nói: "Ta có một thuật, có thể giúp ngươi cây khô gặp mùa xuân, nhưng không có cách nào kéo dài tuổi thọ cho ngươi. Hiện tại ngươi chỉ có một con đường, chính là từ bỏ thực lực đã khổ tu ba trăm năm mới có được, thảo phong thành người, như vậy còn có thể sống thêm một thế, nếu như ngươi không muốn, ngươi sẽ không sống qua hôm nay, thế nào?"
Cóc yêu nghe vậy thì đôi mắt lập tức sáng lên, vội vàng nói: "Tiểu yêu khổ tu ba trăm năm, cũng chỉ có trăm năm đạo hạnh, tự biết tư chất yếu kém, nếu có thể thành người sống một đời, trải nghiệm khói lửa nhân gian, đời này không còn gì hối tiếc."
Nhưng vừa nói xong, ánh sáng trong mắt nó lập tức ảm đạm đi, chần chừ nói: "Nhưng mà thảo phong, cần..."
"Ta sẵn lòng làm người nói lời phong tiên cho ngươi." Tần Hà nói thẳng.
"Cái này cái này.... Tiểu yêu... Tiểu yêu tạ ơn... Tạ ơn cao nhân." Cóc yêu cực kỳ mừng rỡ, cuống quít đập đầu xuống đất, cơ hồ là vui đến phát khóc, lời nói cũng trở nên lắp bắp.
Lời nói của cóc yêu đều là lời nói thật, tư chất của nó thực sự quá kém.
Khổ tu ba trăm năm nhưng chỉ có hơn trăm năm đạo hạnh, thực lực thì còn kém hơn, thuật pháp cũng chỉ biết sơ vài thứ, không dám lên bờ, cũng không dám chuyển ổ.
Loại tư chất này, muốn dựa vào tu luyện thành người gần như là không có hy vọng nào, chỉ có thể thảo phong.
Nhưng mà thảo phong, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Với tướng mạo con cóc xấu xí đáng sợ như nó, đừng nói là thảo phong, chỉ cần nổi lên mặt nước cũng có thể dọa chết người rồi.
Thời gian ba trăm năm cô độc, nó cũng đã từng mơ ước rằng mình có thể thảo phong thành người, cũng thử tiến hành chuẩn bị, nhưng chung quy là vẫn không đủ can đảm để đi ra bước cuối cùng kia.
Chẳng thể ngờ rằng, giờ này ngày này, vị cao nhân trước mặt này lại sẵn lòng làm người nói lời phong tiên cho nó.
Đây quả thực là... Niềm vui bất ngờ cực kỳ to lớn.
Phải biết, là người nói lời phong tiên sẽ phải trả giá rất lớn, chẳng khác gì cắt bớt khí vận và công đức của bản thân nhường cho yêu thảo phong với họ.
Nhẹ thì suy giảm khí vận, nặng thì giảm thọ chết bất đắc kỳ tử.
"Đừng có lề mà lề mề nữa, nhanh đi, Lăng Vân đạo trưởng có thể chỉ điểm cho ngươi cơ duyên, gia nhà ta có thể cho ngươi nghịch thiên cải mệnh." Lúc này, Vương Thiết Trụ thúc giục với vẻ tự hào.
"Vâng vâng." Cóc yêu cuống quít gật đầu.
Sau đó liền thấy toàn thân nó tỏa ra một vâng hào quang nhàn nhạt màu vàng đất, tiếp đó thân thể nó chầm chậm đứng thẳng lên, một tia nắng xuyên qua tầng nước đục ngầu, chiếu thẳng lên trên đầu cóc yêu.
Hai tay cóc yêu chắp trước ngực, cung kính hỏi Tần Hà: "Cao nhân, ngài xem ta, có giống người không?”
Tần Hà cười, trả lời: "Giống, ngươi giống người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, ngươi sẽ sống lâu trăm tuổi, ngươi sẽ không bệnh tật mà chết, ngươi sẽ phú quý một phương."