Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 552 - Chương 552 - Lăng Yêu Vương

Chương 552 - Lăng yêu vương Chương 552 - Lăng yêu vươngChương 552 - Lăng yêu vương

Cổn Thủy, chính là một trong những nhánh sông của Vị Hà.

Từ xưa đến nay, truyên thuyết về Cổn Thủy nhiều không kể hết.

Dòng sông đổ ra từ khe núi cao chảy vào bình nguyên.

Bốn nhánh sông Hồ Lô, sông Tinh Hà, sông Ngưu Đầu, sông Lăng Hỉ hội tụ.

Nơi những dòng sông gặp nhau, mặt nước rộng đến mấy chục dặm, tựa như biển hồ, mặt nước nơi này quanh năm ẩn trong khói mây mờ ảo, tàu thuyền qua lại khó khăn.

Từ trên cao nhìn xuống, nước sông Cổn Thủy đục ngầu, sóng nước cuồn cuộn ngất trời, chấn động đến đinh tai nhức óc, cảnh tượng hùng vĩ tráng lệ.

Nhưng mà ở phía dưới mảnh nước đục ngầu này chừng trăm trượng, lại là một phương thế giới hoàn toàn khác biệt.

Ngay trên lòng sông là một trận pháp chống nước giống như bọt khí, ngăn cách nước sông.

Bên trong có đình đài lâu các, có điện chầu nhà cửa, mặc dù không có quy cách cao, bố cục không đồng đều nhưng lại rất độc đáo, có trật tự, lan từ trung tâm nối liền ra phía ngoài.

Lính tôm tướng cua cầm xiên cá trong tay tuần tra đứng gác, cá chép nâng kiệu, cá tâm kéo xe, ốc nhồi thổi kèn, trai sông bưng trân châu rao hàng bên đường... Cảnh tượng này, nếu thay bọn chúng bằng bách tính trên nhân gian, thì sẽ không hề cảm thấy không hài hòa.

Thế giới dưới nước là một hệ thống độc lập.

Nó và thế giới lục địa không có nhiều sự giao thoa, chỉ có thủy thủ các đội tàu thuyền di chuyển trên mặt nước và hai bên bờ bị các thủy yêu gây tai họa, mới hiểu được yêu tộc dưới nước mạnh mẽ và kinh khủng như thế nào.

Mảnh thế giới dưới nước này, chính là tam đại yêu thành Vị Hà, danh xưng Lăng Yêu thành.

Lúc này, tại nơi sâu nhất trong yêu thành đang cử hành một trận yến hội.

Lăng Yêu Vương đầu mãng thân người, vảy phủ kín toàn thân đang nâng ly không ngừng, cụng ly cạn chén với tiểu yêu dưới trướng, uống rượu vui vẻ.

Hôm nay là ngày đại hỉ của Lăng Yêu thành, là sinh nhật năm trăm chín mươi chín tuổi của Lăng Yêu Vương.

Cả đời Lăng Yêu Vương tung hoành dưới nước, thực lực mạnh mẽ, vào lúc bốn trăm tuổi dựa vào thực lực đã được Long Vương Vị Hà tứ phong làm Yêu Vương Cổn Thủy, đến nay đã thống trị thủy vực Cổn Thủy gần hai trăm năm.

"Chúc mừng đại vương, chúc mừng đại vương ~”

"Đại vương pháp lực vô biên, chúng ta nguyện vĩnh viễn đi theo đại vương ngài."

Dưới trướng Lăng Yêu Vương là rất nhiêu thủy yêu có diện mạo kỳ lạ, chúng nó tranh nhau dâng lên vật quý, số lượng nhiều đến trên trăm, phóng tâm mắt nhìn lại trông cực kỳ đáng sợ.

"Đại vương, đây là đồng nam đồng nữ do Thủy Thành kính dâng, tiểu yêu mang đến cho ngài." Một con cua yêu khổng lồ nâng lồng sắt, bên trong lại là một đôi đồng nam đồng nữ khuôn mặt non nớt, hai đứa bé mở to hai mắt nhìn bây yêu dưới nước bu đầy xung quanh, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

"Đại vương, đây là nhân sâm ba trăm năm, là tiểu yêu ủi lật hơn một trăm con thuyền mới tìm ra đến dâng ngài." Một con cá cấn tinh giống như hiến bảo vật tự mở ra một cái rương, trên đó có màu máu dày đặc, còn mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.

"Còn có ta, đại vương, tiểu yêu mang cho ngài rượu ngon trăm năm trên nhân gian, cũng là ủi lật rất nhiều tàu thuyền mới lấy được."

"Tiểu yêu mang tới thạch nhũ trong động sâu."

“Ta cũng có, ta cũng có...

Vô số tiểu yêu muôn hình muôn vẻ thi nhau kính dâng vật quý.

Trong số chúng đã có không ít kẻ đã có thể đứng thẳng, nhưng lại chưa đạt tới hóa hình, đặc điểm nguyên sinh đặc thù vẫn cực kỳ rõ ràng, nếu như nằm xuống thì sẽ chỉ thấy bọn chúng có kích thước hơi lớn, chứ không hề cảm thấy chúng nó là yêu đã sinh ra linh trí.

"Đám các ngươi, đi theo bản đại vương trông coi tốt vùng sông nước này, không lo ăn uống!"

Sắc mặt Lăng Yêu Vương hết sức vui mừng, thu lấy cống phẩm của đám tiểu yêu dâng lên, cực kỳ thỏa mãn.

Nhân sâm ba trăm năm, bất kể là trên lục địa hay thế giới dưới nước đều là thứ bổ dưỡng hiếm có.

Thạch nhũ là đặc sản của khu vực sông ngầm trong thủy hệ giang hà rộng lớn hơn.

Về phần đồng nam đồng nữ kia, càng tốt, có thêm một món ngon.

Lăng yêu vương rất thích ăn đồng nam đồng nữ, mỗi khi gặp việc vui liền sẽ cho tiểu yêu thủ hạ đi lên bờ tìm một nơi nào đó đòi một đôi.

Cho thì bình an vô sự, nếu dám không cho, nhẹ thì không cho thuyền bè xuống nước, nặng thì nước tràn ngập kim sơn.

Do vậy, diện tích lưu vực Cổn Thủy tuy rất lớn nhưng hai bên bờ lại cực kỳ suy bại.

Uy danh Lăng Yêu Vương, cho dù là Long Vương Vị Hà, cũng không dám theo dõi can thiệp vượt giới hạn.

Lăng Yêu Vương mặt mày rạng rỡ, hăng hái nhìn đám tiểu yêu thay nhau hiến vật quý.

Đám tiểu yêu tất nhiên là không dám thất lễ, dâng lên thứ nào cũng đều là vật trân quý.

Cho đến một tên cuối cùng...

Đó lại là một thiếu niên lưng gù đạt đến hóa hình hoàn mỹ, mắt to mày rậm, đầu người, mặt người, thân người, chỉ còn lại phía sau lưng là hơi gồ lên, có vẻ như là yêu thuộc loài rùa, ba ba.

Hơn nữa nó không tới một mình, còn dắt theo một con trâu đen, trên lưng trâu còn có một người thanh niên mặc áo khoác dài màu đen đang ngồi.

Bọn họ đứng ở cuối đám tiểu yêu, gần như là không gây chú ý. "Các ngươi là ai, tại sao ta chưa từng thấy các ngươi?" Lăng Yêu Vương nhìn thẳng vào hai người, vội vàng quát hỏi.

Từ việc hóa hình có thể suy xét ra thực lực cơ bản của yêu loại, đại đa số yêu loại trải qua tu luyện hóa hình đều sẽ sót lại đặc thù vốn có.

Kẻ có đầu người, mặt người, thân người chỉ yêu loại có thực lực cực mạnh, hóa hình cực kỳ triệt để mới có thể làm được.

Cho nên bọn họ không có kẻ nào không phải là tôn tại mạnh mẽ.

Hai người này trông rất lạ mặt, có vẻ như là khách không mời mà đến.

"Nghe qua đại danh Lăng Yêu Vương, hôm nay chúng ta đặc biệt tới để chúc mừng, tiện thể yêu cầu chút rượu cùng đồ nhắm thỏa nguyện một chút." Trên lưng trâu, người thanh niên mang vẻ mặt ung dung nói.

Hai người một trâu này, hiển nhiên chính là nhóm người Tần Hà, Vương Thiết Trụ cùng Lamborgh.

Đại danh Lăng Yêu Vương, Tần Hà đã từng thấy trong kịch đèn chiếu của thủy tộc, đúng là "Ngưỡng mộ đã lâu.'

Đây là yêu hư thối đến chảy mủ.

"Các ngươi... Chúc mừng?" Lúc này, con cua yêu ở bên cạnh xoay chuyển mắt kép, chế nhạo nói: "Lễ vật chúc mừng của các ngươi đâu?”

"Đừng nóng vội, có.' Tân Hà khẽ cười nhẹ, sau đó bàn tay to của hắn hất lên một cái, một cái nồi lớn đen như mực "bịch" một tiếng, rơi xuống trước mặt Lăng Yêu Vương.

"Nồi?"

Đám tiểu yêu đồng loạt trố mắt nhìn, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Người khác đều dâng bảo vật, các ngươi dâng nồi?

Hơn nữa còn là một cái nồi đen với cái đáy không được cạo sạch muội than.

Đây là muốn làm gì?

Chán sống rồi hay sao vậy?

Chỉ có Lăng Yêu Vương dường như nghĩ tới điều gì đó, ngờ vực hỏi: "Các ngươi là ai?"

Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười: "Bản tọa, Lộ Nhân Ất."

"Nhân tộc to gan, lại dám trêu chọc bản vương!"

Lăng Yêu Vương đã hoàn toàn bị chọc giận, trâm giọng quát: "Thành thật khai báo, các ngươi tới đây là muốn làm cái gì, còn dám ăn nói xằng bậy, đừng trách bổn vương không nể mặt, rút gân lột da các ngươi.'

"Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, không nghiêm trọng như vậy ~"

Nụ cười Tần Hà càng sâu, vội xua tay liên tục, nói: "Chúng ta tới đây, cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nấu ngươi mà thôi."
Bình Luận (0)
Comment