Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 553 - Chương 553 - Tam Anh Chiến Lăng Yêu

Chương 553 - Tam anh chiến Lăng Yêu Chương 553 - Tam anh chiến Lăng YêuChương 553 - Tam anh chiến Lăng Yêu

Những lời này vừa ra, cả yến tiệc lớn như vậy lập tức yên lặng đến nghe được cả tiếng kim rơi.

Cái gì gọi là phách lối?

Dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra lời nói đáng hận nhất.

Cái này gọi là phách lối.

Lăng Yêu Vương trợn trừng mắt, yêu khí toàn thân bốc lên, chỉ vào Tần Hà rống to: "Xử chết bọn chúng cho ta, giết chết bọn chúng!!"

Lăng Yêu Vương tức giận đến bốc lửa.

Đi vào địa bàn của nó, còn lấy ra nồi lớn muốn nấu nó?

Thật là huênh hoang tự cho mình là giỏi

Nếu không tươi sống móc ra xương cốt hai người một trâu này, chuyện này truyền ra ngoài thì Lăng Yêu Vương nó làm sao còn lăn lộn dưới nước được nữa.

Đừng nói là con người, cho dù là Long Vương Vị Hà ở đây, cũng phải khách khí với nó ba phần.

Thế giới dưới nước lấy thực lực vi tôn, nắm tay kẻ nào lớn thì kẻ đó chính là vương.

Lăng Yêu Vương nó hùng bá chiếm giữ ở Cổn Hà hai trăm năm, chính là dựa vào thực lực.

Một cái nồi nhỏ như vậy mà cũng muốn nấu mình?

Đây là xem thường ai vậy?

Cho dù Lăng Yêu Vương nó có vào nồi, vậy đó cũng phải là nồi khắc long vẽ phượng cực lớn!

"Giết chết bọn chúng!"

"Giết!"

Đám tiểu yêu nghe lệnh, lập tức ào ào xông lên.

Mười tám loại binh khí quơ múa phát ra tiếng rít, đồng loạt tấn công về phía đám người Tần Hà.

"Man ngưu giẫm đạp!"

"Âm ầm..."

Con bê nổi bão trước nhất, nó nhảy lên cao ba thước, móng trước tựa như đồng sắt hung hăng giãm đạp lên nền đá xanh, lập tức tia lửa bắn ra tứ phía.

Tiếp đó, chỉ thấy nên đá xanh tựa như gợn sóng nước, lấy con bê làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía.

Gợn sóng nhìn như nhẹ nhàng, nhưng thực ra lại ẩn chứa lực chấn động cực kỳ cường đại, nhưng nơi gợn sóng đi qua, thân thể của đám tiểu yêu cũng rung động tựa như nền đá xanh, binh khí trong tay "âm âm' vỡ tung.

Yêu vật thân mềm thì thổ huyết lui lại, yêu loại có giáp xác thì thảm rồi, giáp xác trên thân không khác gì với binh khí, cũng đồng loạt bị chấn nổ.

Con cua cách gần nhất thảm đến tận nhà, trực tiếp tới một cái chia năm xẻ bảy.

Hai cái càng cua lớn "bịch" một tiếng, tự mình tiến vào trong nồi.

"Mau rời khỏi mặt đất!"

"Sóng này thật hung hiểm!!"

"Mau tránh địt”

Đám tiểu yêu trông thấy gợn sóng dưới nền lợi hại như vậy, lập tức bị dọa đến mất hồn mất vía.

Vội vàng dùng tốc độ nhanh gấp mười lần lúc công kích để lui lại phía sau.

Có thể chạy nhanh bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu.

Con bê thấy thế, các ngươi vậy mà lại chạy?

Không chút do dự, nó lập tức nhấc chân xông lên phía trước.

"Man ngưu đâm mạnh!"

Trong khoảng thời gian này nó đã ngột ngạt đến sắp không chịu nổi, thực lực tăng trưởng trên diện rộng nhưng lại bị Tân Hà nhấn xuống, không để nó hiển lộ thực lực trước mặt người khác.

Hiện tại rốt cuộc thì nó cũng tìm ra được nơi có thể thỏa sức bung xõa.

Con bê vừa động, khí thế quanh thân nó lập tức biến đổi.

Một cỗ sức mạnh to lớn đồi dào đột nhiên xuất hiện, phảng phất như muốn trấn áp cả vùng không gian này, bốn vó đạp xuống, cả tòa yêu thành đều nổ vang, ầm ầm rung động, giống như sơn nhạc chỉ hồn phụ thể.

Lúc này nó không phải là một con bò, không phải một con bò...

Đám tiểu yêu thấy vậy, ôi cha mẹ ơi.

Đây con mẹ nó làm gì phải trâu, đây con mẹ nó là yêu vương al

Một vó giãm xuống liền đạp đổ bảy tám thủy yêu, đầu húc một cái, lại là bảy tám thủy yêu bay ra ngoài.

Một con trâu đen bóng loáng không dính nước, vậy mà lại đao thương bất nhập.

Con bê đại phát thần uy, Vương Thiết Trụ cũng không chịu thua kém.

Chẳng biết nó móc một thanh côn sắt dài từ đâu ra, vung lên nện xuống.

Màu của thanh côn sắt kia giống hệt như màu da trâu, đen đến mức không có phản quang.

Một côn nện xuống liên đập nát bét vỏ của một con trai yêu.

Tiếng xé gió kinh khủng làm cho chúng yêu choáng váng. Đây chính là vũ khí mới của Vương Thiết Trụ, tuy là trông có vẻ hơi xấu một chút, nhưng rất bên chắc, dùng tốt, giống như tên của nó, Vương Thiết Trụ, vừa cao vừa cứng.

Đây là binh khí mà nó tự mình chế tạo ra.

Cảnh tượng trước mắt làm chúng yêu nhìn mà sợ hãi đến mất hồn mất vía, nơi nào còn dám đối kháng, vội vàng nhấc chân chạy trốn.

Đây là một đám hung hãn a.

Lăng Yêu Vương không xong rồi!

Mạng nhỏ quan trọng hơn ~

Thế là phần phật, đám tiểu yêu loáng mấy cái đã chạy sạch bách... Tốc độ kia, đừng nói có chân, chính là cả ốc nhồi, cũng vọt nhanh hơn thỏ.

Vương Thiết Trụ nhanh tay lẹ mắt, lưu lại được con cá cấn tỉnh đã ủi lật hơn một trăm tàu thuyền kia.

"Không coi nghĩa khí ra gì a ~" Đối mặt với cục diện như vậy, Lăng Yêu Vương thầm kêu khổ, nó vốn đang định động thủ, kết quả con trâu đen kia vừa ra tay đã làm cho nó phải kinh hãi.

Sau có toàn bộ cục diện liền sụp đổ cực nhanh chỉ trong mấy hơi thở.

Điều này khiến nó tức giận đến nhức răng, cái đám đồ vật không có nghĩa khí này, sao không đỡ thêm hai cái để cho ta chạy với chứ, giờ thì hay rồi, muốn chạy cũng không được.

"Gia, cắt tiết không?" Con bê quay trở lại, hai mắt hứng khởi chĩa vào Lăng Yêu Vương.

“Một đao bổ nó ra là xong, đầu cá chưng ớt bằm." Vương Thiết Trụ liếm môi.

Biển bắc có loài cá, tên nó là Côn, Côn to lớn, một nồi chứa không hết.

Mặc dù Lăng Yêu Vương này không phải là Côn, nhưng cũng đủ ăn.

Lăng Yêu Vương bị nhìn chằm chằm đến toàn thân lạnh buốt, nó muốn chạy, nhưng nó không dám.

Vì đến lúc này nó rốt cuộc cũng đã nhận ra người thanh niên trước mặt này là ai.

Đó chính là một đêm đầy máu và lửa ở Kinh thành, thiên ma từ trên trời giáng xuống, bây yêu tụ tập, chuẩn bị thịnh yến đồ long cùng nhau phân hưởng, nhưng lại không thể ngờ rằng sau mấy cái chớp mắt đã bị giết đến máu chảy thành sông.

Hắn chính là Thanh Ngưu Đại Tiên, tôn tại giống như thần ẩn ở trong Kinh thành,

Đêm đó Lăng Yêu Vương cũng có mặt ở đó, hơn nữa còn động thủ, nhưng nó rất may mắn, gặp đại nạn không chết còn chạy đúng đường sống, chẳng thể ngờ rằng hơn nửa năm sau, người này lại đánh đến tận cửa.

Xong con bêt

"Như vậy đi, đừng nói bản tọa bắt nạt ngươi, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội phản kháng, nếu ngươi có thể đánh thắng mấy thủ hạ này của ta, vậy ta sẽ tha cho ngươi một mạng." Tần Hà cười cười, con hàng này từ đầu đến cuối bị dọa sợ không khác gì chim cút, khiến hắn có chút không xuống tay được.

Trong lòng nói thầm, ngươi tốt xấu gì cũng nên bỏ trốn đi chứ, ngơ ngẩn đứng bất động như thế, nếu để người khác nhìn thấy còn tưởng rằng ta đang bắt nạt ngươi đấy.

Có điều nói thả một ngựa vậy thôi, chứ ngày hôm nay con hàng này nhất định phải chết.

Bất kể là tiếng xấu trong miệng đội tàu thuyền, thủy thủ cùng dân chúng hai bên bờ, hoặc là trong hồ sơ chữ Giáp của Phi Ngư Vệ.

Con hàng này đều là thủy ma tội ác tày trời.

"Cái này... Ngươi phải nói lời giữ lời đấy!" Lăng Yêu Vương nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra sự ham muốn sống sót mãnh liệt, Thanh Ngưu Đại Tiên làm nó tuyệt vọng, nhưng hai tên tay sai bên người đại tiên, có thể coi là tám lạng nửa cân."

"Bản tọa quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Khóe miệng Tần Hà hơi hơi nhếch lên.

"Tốt, đây chính là ngươi hứa đấy, đánh thắng thì thả ta đi." Lăng Yêu Vương lặp lại một lần, vì nó lo lắng Tần Hà lật lọng không giữ chữ tín.

Nó không biết Tần Hà có coi trọng lòng tín nghĩa và danh dự hay không, dù sao thì từ trước đến nay nó vẫn luôn không giữ chữ tín.

Đồng thời nó còn chơi một chút chiêu trò, đổi câu Tân Hà nói "Đánh thắng thì tha cho nó một mạng” thành "Đánh thắng thì thả nó đi."

Hai câu này trông như là không có khác biệt gì, nhưng thực chất lại khác nhau như ngày với đêm.

Tất nhiên Tân Hà nghe ra được sự khác biệt trong đó, nhưng hắn không quan tâm, hắn phất tay một cái, nói: "Tranh thủ thời gian đi, chúng ta đói bụng rồi."

Trong mắt Lăng Yêu Vương lóe lên một tia lạnh lẽo, không nói chữ nào đã nhanh như chớp phóng tới Vương Thiết Trụ, gần như là loáng một cái đã xuất hiện trước mặt Vương Thiết Trụ.

Chọn quả hồng mềm mà bóp, con trâu đen kia đao thương bất nhập, xem xét thì cái tên gù này dễ thu thập hơn một chút.

Tốc độ của Lăng Yêu Vương cực nhanh, vừa đến trước mặt liền trực tiếp đánh ra một cái 'thần long quấy đuôi'.

Cá lăng có thân thể dài, cái đuôi rất có lực.

Một chiêu này nhìn như bình thường không có gì đặc biệt, nhưng thực tế lại là một trong những lá bài tẩy mạnh nhất của nó, đuôi cá rung động thậm chí còn tạo ra từng gợn từng gợn sóng chấn động, so với cú Man ngưu giãm đạp của con bê thì cách thức khác nhau nhưng hiệu quả lại giống nhau đến kỳ diệu, là thiên phú sở trường của nó.

Đã từng có rất nhiều đối thủ của nó bị ăn thiệt dưới một chiêu này, thậm chí là trực tiếp mất mạng.

Về phần Vương Thiết Trụ.

Thực ra nó đã có dự cảm từ trước rằng Lăng Yêu Vương sẽ chọn nó để xuất thủ đầu tiên, bởi vì xem qua thì nó trông dễ bị bóp' hơn con bê một chút.

Nhưng mà... Lăng Yêu Vương tưởng vậy nhưng không phải vậy.

Con bê là đao thương bất nhập, còn Vương Thiết Trụ nó, là vừa cao lại vừa cứng.

Lăng Yêu Vương vừa động, Vương Thiết Trụ không làm những thứ khác, mà hai tay nhanh như chớp bấm quyết, trong miệng niệm sắc lệnh.

Ngay sau đó liền có một pháp thuẫn hình mai rùa phía trên lấp lóe bí văn màu đen xuất hiện, chống ở trước người nó.

Đồng tử Lăng Yêu Vương lập tức co rụt lại, nghĩ thầm, không tốt.

Cái tên gù này, là hậu duệ thần quy.

Thiên phú quy văn pháp thuẫn!

Hơn nữa còn gân như là phát ra trong nháy mắt!

Nhưng... Nó đã không thể thu lực lại.

"Bành!"

Khí lãng mãnh liệt quét ra, giống như là một vụ nổ.

Vương Thiết Trụ vẫn đứng yên tại chỗ không hề di chuyển chút nào, chỉ là quy văn pháp thuẫn lấp lóe dữ dội, có vẻ như đã đến ranh giới sắp sửa sụp đổ.

Còn Lăng Yêu Vương thì trực tiếp bay ngược ra sau, lảo đảo một cái suýt chút nữa đã không thể đứng vững, bạch bạch bạch lui vê phía sau, cực kỳ chật vật.

“Man ngưu đâm mạnh!

Con bê thấy thế, lập tức xông đến bỏ đá xuống giếng, phát động đại chiêu.

Bốn vó nó đạp mạnh, giống như muốn giẫm nát đại địa, chớp mắt một cái đã đến trước Lăng Yêu Vương.

Vậy mà cũng là độn thuỷ!

Trâu cày ruộng cạn, thế mà cũng biết độn thuỷ?

Giờ khắc này, Lăng Yêu Vương chỉ cảm thấy lão thiên gia con mẹ nó quá không giảng đạo lý.

Dựa vào cái gì?

Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nó bất chấp yêu lực trong cơ thể đang sôi trào, cưỡng ép phát động độn thuỷ một lần nữa.

Con trâu này quá mạnh.

Nếu còn không phát động độn thủy thì không chết cũng trọng thương.

Đúng như dự đoán, nó vừa mới lóe lên rời đi, móng trâu đã đạp xuống đầu nó, hung hiểm vô cùng.

Cách đó vài trượng, Lăng Yêu Vương thi triển hai lân độn thủy liên tiếp, cảm thấy cực kỳ suy yếu, đang chuẩn bị lui lại kéo dài khoảng cách để hồi máu lại một chút, thì kết quả là còn chưa kịp di chuyển, nó đã chợt phát hiện, chẳng biết lúc nào trước mặt mình đã xuất hiện một con động vật đẹp đẽ như tinh linh băng tuyết với toàn thân trắng như tuyết, lông không có một sợi màu tạp nào.

Thân thể nó đẹp đẽ, động tác... Lại hết sức sắc bén, nó vung lên một cái lợi trảo có màng hung hăng chộp về phía mình.

Tốc độ quá nhanh, không kịp phản ứng. "Bành!"

Lăng Yêu Vương trực tiếp bay ngang ra ngoài, nặng nề nện lên trên tường, liên tiếp phun ra mấy búng máu tươi.

"Ngươi, lại đánh lén... Không tuân thủ hứa hẹn, không giảng võ đức!" Lăng Yêu Vương vừa chỉ chỉ tinh linh màu trắng, vừa chỉ chỉ Tần Hà, vẻ mặt nó cực kỳ không cam lòng.

“Ta không có làm trái lời hứa hẹn nha.”

Tần Hà nhún vai, nói: "Vừa rồi ta nói là nếu ngươi có thể đánh thắng mấy thủ hạ này của ta thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng, ta cũng không có nói rằng ta chỉ có hai thủ hạ nha, nó và ta cùng đi tới, chỉ là ngươi không phát hiện ra mà thôi."

Nói xong, Tần Hà liên vẫy tay với Tiểu Điêu.

Tiểu Điêu ngoan ngoãn lắc mình một cái, sau đó liền ngồi trên bờ vai Tần Hà, liếm láp móng vuốt nhỏ.

Vậy mà, cũng là độn thủy!

Lăng Yêu Vương thấy thế, lần nữa phun ra một búng máu.

Ba tên đều biết độn thủy!

"Tiểu Điêu làm rất đẹp!"

Vương Thiết Trụ thấy vậy thì khen một tiếng rồi trực tiếp nhào tới.

Con bê cũng vội vàng gia nhập, nhân lúc ngươi yếu đòi mạng ngươi, đáp lại lời mắng của Lăng Yêu Vương chính là một trận quần ẩu.

"Ăn lão tử một côn!"

"Ăn lão tử một chân!"

"Hầu tử thâu đào!"

"Độc long toản ~l"

"Thái sơn áp đỉnh!"

"Khí quán tràng hà ~ˆ
Bình Luận (0)
Comment