Chương 555 - Thứ bay lơ lửng
Chương 555 - Thứ bay lơ lửngChương 555 - Thứ bay lơ lửng
"Rốt cuộc là ở hướng nào?" Con bê trừng mắt.
"Hướng đông, hướng đông, ôi... Không đúng, vẫn là hướng tây, hướng tây." Cá cấn tinh vươn tay chỉ, chuyển loạn giống như con quay.
"Xoảng!" Vương Thiết Trụ không nhịn nổi nữa, trực tiếp cho nó một gậy, tức giận mắng: "Ta xem ngươi chính là đang lừa gạt."
Cá cấn tinh lập tức bị đập đến không phân biệt nổi đông tây nam bắc, con ngươi xoay mòng mòng, lảo đảo nói: "Ta... Ta không có lừa gạt các ngươi... Bảo khí nó sẽ di chuyển."
Vừa nói xong hai mắt nó liền trợn ngược, ngất đi.
"Ngươi đập nó làm gì?”
Tần Hà thấy thế, trừng Vương Thiết Trụ một cái, nghĩ thâm, đầu của con cá cấn tỉnh này đúng là không phải cứng bình thường, bị đập như vậy vẫn chưa sứt đầu mẻ trán.
"Gia... Cái con hàng này cứ nói linh tỉnh lải nhải, ta cảm thấy nó chính là đang kéo dài thời gian, dứt khoát nướng nó luôn cho rồi." Vương Thiết Trụ vội vàng biện giải.
"Mặc kệ nó có phải là kẻ lừa gạt hay không, nếu là phải, vậy thì lát nữa một bên thái lát cá sống một bên nướng ăn là được, ngươi gấp làm gì." Tân Hà nhìn cá cấn tinh, bỡn cợt nói.
"A ~ Đừng ăn ta... Đừng ăn ta." Cá cấn tinh vừa nghe vậy, lại lật thân từ dưới đất dậy, rõ ràng là bị dọa tỉnh.
Thái lát sống nướng ăn!
Mỗi một từ đều khiến cho cả người nó bốc lên khí lạnh, còn không bằng bị một gậy đập chết tại chỗ.
"Được rồi đừng nói nhảm nữa, cái bảo khí kia nói như thế nào?" Tần Hà truy vấn.
"Cái bảo khí kia lơ lửng không cố định, nó vẫn luôn chạy quanh Lăng Yêu thành, lúc hướng đông, lúc hướng tây." Cá cấn tinh trả lời, nói xong nó còn chỉ lên trời thề: "Mỗi câu ta nói đều là sự thật, không có lừa dối các ngươi, là thật."
Tần Hà lập tức nhíu mày.
Cá cấn tinh không hề nói dõi.
Bởi vì trước khi nó trả lời thì hắn đã sử dụng thuật chân ngôn cho cá cấn tinh.
Như vậy liền rất kỳ quái.
Một thứ chợt đông chợt tây, tốc độ cực nhanh, vậy nhất định nó không phải thứ tâm thường.
Trâm ngâm trong phút chốc, Tần Hà như nghĩ tới điều gì, quay đầu hỏi cá cấn tinh: "Ngươi và Lăng Yêu Vương có quan hệ thế nào?!
"Ta mới gia nhập dưới trướng nó không lâu, ta cùng nó không quen thuộc." Cá cấn tinh khoát tay nói.
"Vậy sao ban nãy ngươi kính hiến ra sức như vậy, còn nói đã ủi lật hơn trăm con thuyền để dâng lên nhân sâm cho nó?" Vương Thiết Trụ ngờ vực hỏi. "Ta, ta là muốn nịnh bợ Lăng Yêu Vương thôi, nhân sâm kia là do ta tâm bảo tìm được, với lại ta cũng không có ý định cho nó, ta muốn... Là muốn..."
"Muốn làm cái gì?" Vương Thiết Trụ truy vấn.
"Là muốn xác định vị trí nơi cất giấu bảo vật của Lăng Yêu Vương, cây nhân sâm kia của ta đã bị ta động tay động chân."
"Vậy chuyện ủi lật một trăm con thuyền thì sao?"
"Là ta nói bừa, không nói như vậy thì không thể hiện được rằng lễ vật này khó kiếm." Cá cấn tinh nói rõ ràng mười mươi, còn nói: "Thực ra, ta là một yêu tốt."
"Rắm chó, ngươi là kẻ trộm cộng thêm lừa đảo." Vương Thiết Trụ một búa định âm.
Cá cấn tinh cúi đầu không dám nói tiếp nữa, xem như là ngầm thừa nhận.
"Được rồi, mặc kệ cái bảo vật kia du tẩu nhanh thế nào, hiện tại ngươi cứ chỉ ra, tốt nhất là có thể dự phán trước vị trí của nó." Tần Hà xua tay, trực tiếp hạ mệnh lệnh cho cá cấn tinh.
"Vâng vâng, ta sẽ cố hết sức."
"Không phải là cố hết sức, mà nhất định phải." Tân Hà híp mắt.
Cá cấn tinh rụt cổ lại, vội vàng chấp thuận.
Tiếp đó cá cấn tinh liên dẫn đám người Tần Hà chuyển loạn khắp nơi.
Ngón tay nó một mực chỉ theo vị trí bảo khí di chuyển khắp nơi không ngừng.
Qua một hồi lâu, ngay vào lúc Vương Thiết Trụ cùng con bê sắp không nén nhịn nổi nữa.
Cá cấn tinh chỉ vào phía trước kêu lên: "Nó nó nó đến rồi, nó đang tiến thẳng về phía chúng ta...
Kết quả nó còn chưa nói hết câu đã bị bay ra ngoài.
Không chỉ riêng nó, Vương Thiết Trụ cùng con bê cũng bay ra.
Chính là Tần Hà xuất thủ, hắn nhanh như chớp đẩy hai thú cùng cá cấn tinh ở phía trước ra, kim quang và tia sáng nhạt cấp tốc luân chuyển trong đáy mắt, ở nơi sâu nhất của đồng tử phản chiếu ra một vật có hình dạng nửa vòng khuyên tối màu.
Vật kia vô cùng mờ ảo, tuy là tốc độ cực nhanh, nhưng lại giống hệt như là u linh, hoàn toàn không có thực thể, càng không có tiếng xé gió.
Nếu không phải thuật nhãn hắn cao minh, lại có thêm cá cấn tinh nhắc nhở, dù là thứ này có bay lơ lửng ở trước mặt thì cũng không thể phát hiện ra được.
Không chút do dự, toàn thân Tần Hà đại phóng kim quang.
Công đức kim thân!
Giờ khắc này, hắn tựa như một vầng mặt trời chói chang, chói mắt đến mức khiến người ta hoàn toàn không thể mở mắt ra được.
Tiếp đó liên thấy hắn vươn hai tay rôi nhanh chóng khép lại.
Vật màu tối kia liền bị vây trong kim quang trên bàn tay hắn, xoay tròn quay xung quanh, vẫn còn định xông ra ngoài. Nhưng lại đụng phải kim quang, ngay lập tức bị bật trở lại.
Tập trung nhìn kỹ, đây là một vòng sắt màu đen, có điều nó không còn nguyên vẹn, bị bể mất chừng một phần ba, còn có thể trông thấy rõ phần rìa bị phá vỡ.
Nó lập lòe nhấp nháy, lúc sáng lúc tối, tựa như là đang hoán đổi giữa thực thể và hư ảo vậy.
"Đây là cái gì?" Vương Thiết Trụ hỏi.
"Thứ này... Thứ này hình như không phải đồ của Lăng Yêu Vương.' Cá cấn tinh tránh đi kim quang, cũng tò mò phân biệt.
Đồng thời lúc này nó cũng cực kỳ chấn kinh với thủ đoạn của Tần Hà, không ngờ người này lại tu được kim thân pháp tướng mạnh như vậy.
Dùng niệm lực công đức chúng sinh, vây hãm thứ hóa hư vô.
Người này, sâu không lường được.
"Đây là thần di." Tân Hà híp mắt nói.