Chương 557 - Phiên dịch lại
Chương 557 - Phiên dịch lạiChương 557 - Phiên dịch lại
"Đuổi ăn mày à?" Vương Thiết Trụ cũng híp mắt nói.
"Không dám, không dám ~'
Long Vương Vị Hà vừa nghe vậy, vội vàng xua xua tay, nói: "Tiểu vương thực sự là không biết thói quen của các vị thượng tiên, cho nên chuẩn bị không đủ đồ ăn, còn xin rộng lòng tha thứ, còn xin rộng lòng tha thứ.”
Nhưng mà câu trả lời như vậy làm sao có thể để hai thú thỏa mãn, chúng nó tới đây, chính là bắt chẹt... A không phải, là làm khách.
"Lời này của ngươi nghe không lọt tai nha." Con bê lắc lư sừng trâu, giọng điệu không tốt.
"Ta cũng thấy nghe không hiểu." Vương Thiết Trụ cười tà mị một cái, sau đó chỉ vào cá cấn tinh ở bên cạnh, nói: "Ngươi phiên dịch lại đi."
"A2"
Cá cấn tinh hơi sửng sốt, hoàn toàn không rõ ràng chuyện gì.
Nó tới đây, hoàn toàn chính là bị bắt cóc.
Vòng tròn thần bí kia không được tính là bảo vật của Lăng Yêu Vương, cho nên phải tìm thứ khác, kết quả cá cấn tinh tìm tới tìm lui cũng không tìm được bảo vật ở Lăng Yêu thành.
Rất hiển nhiên là, Lăng Yêu Vương đã cất giấu bảo vật ở một nơi khác.
Làm sao bây giờ?
Hai con đường, một là lên bàn, hai là tiếp tục tìm kiếm.
Thanh Ngưu Đại Tiên cho vị trí.
Nơi nào?
Long Cung Vị Hà.
Nghe thử chút đi, như vậy có hợp lý không?
Đến Long Cung Vị Hà tìm kiếm bảo vật của Lăng Yêu Vương?
Cá cấn tinh đều thấy ngại vạch trần hắn, ngươi nói ngươi coi trọng bảo vật của Long Cung Vị Hà thì ngươi cứ trực tiếp nói thẳng.
Đường đường đại tiên, ngươi vừa làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ như vậy cũng được à?
Nhưng mặt ngoài thì cá cấn tinh không dám trào phúng nửa chữ.
Hiện tại người là dao thớt ta là thịt cá, đại tiên cũng đã nói ra, như vậy hắn nói ở đâu chính là ở đó.
Long Cung Vị Hà cũng tốt, Long Cung Hoàng Hà cũng được.
Dù hắn có nói là bảo vật của Lăng Yêu Vương đã bay đến núi Thanh Khâu của Hồ tộc, cá cấn tinh cũng phải nhận.
Tự mình nói ba hoa thổi phồng, có bất chấp tất cả cũng phải tiếp tục.
Nhưng mà vào chuyến đi tới Long Cung Vị Hà này, cá cấn tinh lại phát hiện, chuyện tìm bảo vật cho Thanh Ngưu Đại Tiên này, có vẻ như cũng không tồi.
Long Vương Vị Hà khách khí chiêu đãi ăn ngon uống tốt không nói, còn dúi cho nó một cây nhân sâm bốn trăm tuổi.
Chỗ tốt như vậy, đi đâu mà tìm đây?
Khuyết điểm duy nhất chính là khi các đại tiên lên bàn ăn tiệc, nó chỉ có thể đứng ở một bên nhìn bàn ăn tràn đầy mỹ thực sơn hào hải vị trăm năm mà nuốt nước miếng.
Cho nên thình lình bị Vương Thiết Trụ chỉ vào hỏi, cá cấn tinh trực tiếp liên ngơ ngác, hỏi: “Ta... Ta phiên dịch cái gì?"
"Ngươi phiên dịch một chút, cái gì gọi là 'Không biết thói quen của thượng tiên." Vương Thiết Trụ nghiêng đầu nhìn nó.
"Chính là... Lão Long vương ông ta ~" Cá cấn tinh lắp ba lắp bắp, nói: "Ông ta không biết thói quen ẩm thực của các vị thượng tiên, cho nên chưa chuẩn bị xong."
Kết quả Vương Thiết Trụ lại là lắc đầu, cao giọng nói: "Ta bảo ngươi phiên dịch lại, cái gì gọi là 'Không biết thói quen của thượng tiên!!"
Nói đến cuối câu, giọng điệu của nó cũng rõ ràng lạnh lẽo hơn mấy phần.
"Chính là, thói quen ẩm thực đó ~" Cá cấn tinh cũng cuống quýt đến sắp khóc.
Lời nói mọi người đều nghe hiểu, còn cần phiên dịch cái gì?
Phiên dịch cái gì?
Lão Long vương lúc này cũng nghe ra là có gì đó không thích hợp, cho nên lại giải thích một lần: "Ý của tiểu vương chính là, tiểu vương không biết rõ ràng thói quen ẩm thực của các bị, không chuẩn bị đủ, tiếp đón các vị thượng tiên không được chu đáo."
Nhưng mà Vương Thiết Trụ lại là nhếch miệng nở nụ cười, vẫn lắc đầu, nó nhìn chằm chằm vào cá cấn tinh, gần từng chữ: "Ta bảo ngươi phiên dịch lại, cái gì gọi là Không biết thói quen của thượng tiên, con mẹ nó cái gì gọi là Không biết thói quen của thượng tiên!!"
Lời này một lân nữa ra khỏi miệng, đó chính là tràn đầy hàn khí.
Cá cấn tinh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, thầm nghĩ không đúng không đúng, cái tên quy miết này không phải là muốn phiên dịch, mà là muốn một cái cớ.
Theo tâng suy nghĩ này, trong đầu cá cấn tinh lóe lên một ánh chớp, đột nhiên liền biết những lời này nên phiên dịch như thế nào, nó lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán, rồi chỉ vào lão Long vương đạo Vị Hà nói: "Phiên dịch chính là, lão già này nói đám ngươi là thùng cơm, ăn quá nhiều!!"
Lời này vừa ra, tất cả mọi sinh vật có mặt trong sảnh đường, đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ đặc sắc.
Vương Thiết Trụ lộ ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy.
Con bê và Tần Hà trợn mắt hốc mồm nhìn Vương Thiết Trụ, giống như vừa nhận biết người này một lần nữa.
Ngay cả Tiểu Điêu, cũng là "Lạch cạch" một tiếng, vỏ sò trong tay đã rơi xuống đất.
Về phân lão Long vương cùng một đám yêu hầu hoàng cung, thì trợn to hai mắt. Lời phiên dịch này... Mỗi chữ đều đưa lão Long vương lên bàn al
"Cái lão già kia ngươi giỏi lắm, dám nói xa nói gần mắng chúng ta là thùng cơm!" Vương Thiết Trụ vỗ bàn một cái, chỉ vào Long Vương Vị Hà mắng.
"Nổi xung!"
Con bê trực tiếp nhảy bật lên, vẻ mặt đầy căm phẫn, phối hợp vô cùng ăn ý.
"Nổi... Nổi xung, nổi xungl" Cá cấn tinh cũng vội vàng hùa theo.
Đến Tiểu Điêu cũng ném một mẩu xương cá về phía Long Vương Vị Hà, bày ra vẻ mặt phản đối.
Không khí hiện trường, trong nháy mắt trở thành giương cung bạt kiếm.
Long Vương Vị Hà lập tức to đầu, vội vàng kêu oan: "Oan uổng ~ Oan uổng a, tiểu vương thề với trời, tiểu vương tuyệt đối không có tuyệt đối không có nửa điểm suy nghĩ nhục mạ các vị thượng tiên, nếu có trời đánh ngũ lôi, chết không yên lành, chết không yên lành al"
"Phát lời thê độc như vậy, xem ra là chúng ta đã hiểu lầm ngươi rồi." Vương Thiết Trụ chớp chớp mắt.
"Tuyệt đối là hiểu lâm, tuyệt đối là hiểu lâm a."
Long Vương Vị Hà xua tay giống như quạt gió, nói xong còn liếc mắt nhìn cá cấn tinh một chút, trong ánh mắt rõ ràng ẩn chứa một hàng chữ trách móc: Lúc bắt người tay ngươi không ngắn, lúc ăn thịt người miệng ngươi không mềm, bỏ đá xuống giếng.
Cá cấn tinh trong lòng chột dạ, vội vàng dời ánh mắt đi, không dám đối mặt với Long Vương Vị Hà, nghĩ thâm, ta cũng chỉ là thân bất do kỷ mà thôi, cây nhân sâm bốn trăm tuổi kia của ngươi, chưa đủ để bản yêu bán mạng, yêu cầu lên bàn cũng là ngươi lên bàn.
"Đúng không, nếu là hiểu lầm, vậy không bằng chính lão Long vương ngươi tự phiên dịch thử một chút, cái gì gọi là 'Không biết thói quen của thượng tiên?" Vương Thiết Trụ lúc này cuối cùng cũng lộ ra ý cười khi âm mưu đạt được như ý.
Long Vương Vị Hà xem xét, làm sao có thể không hiểu ham muốn của nó, thế là cắn răng giậm chân một cái, nói: "Bẩm thượng tiên, tiểu vương có ý tứ là, các vị thượng tiên giá lâm hàn xá, rồng đến nhà tôm, tiểu vương nhất định tận hết lòng chủ nhà, mời các vị thượng tiên ăn uống thỏa thích, để bày tỏ lòng kính trọng của tiểu vương đối với các vị thượng tiên."
"Ngươi nói dài dòng quá, nghe như rơi vào trong sương mù." Vương Thiết Trụ chớp chớp mắt, quay đầu lại nói với cá cấn tinh: "Ngươi, phiên dịch lại đi."
"Khụ khụ"
Cá cấn tinh hắng giọng một tiếng, tràn đầy tự tin nói: 'Lão Long vương có ý tứ là, bao ăn no."