Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 571 - Chương 571: Sứ Giả Đông Doanh Cử Đi Lê

Chương 571: Sứ giả Đông Doanh cử đi Lê Chương 571: Sứ giả Đông Doanh cử đi LêChương 571: Sứ giả Đông Doanh cử đi Lê

"Các ngươi... Từ đâu tới?" Tần Hà quan sát bọn họ từ trên xuống dưới một lượt.

"Bọn ta là sứ giả Đông Doanh cử đi Lê, đã bái khiến Hoàng đế các ngươi, chim hoàng yến mỏ đỏ trên tay các hạ chính là của bọn ta đánh mất, mời trả lại lập tức, tránh cho xảy ra xung đột không cần thiết."

Lúc này, tên âm dương sư kia mở miệng, so với võ sĩ, lời nói y lưu loát hơn rất nhiều.

Chỉ là lời nói cực kỳ không xuôi tai.

Ngươi đòi thì đòi, nhưng cái gì gọi là xung đột không cần thiết?

Mấu chốt nhất là cái giọng điệu kia, hoàn toàn là điệu bộ "Lão tử nói chuyện với ngươi là bởi vì lão tử có giáo dưỡng, nếu không phải vướng bận hình tượng bản thân thì đã sớm không nhiều lời với ngươi rồi”.

Nếu cá cấn tinh có mặt ở đây, nó có thể dùng sáu chữ ngắn gọn để phiên dịch lại: Trả chim, không trả đánh ngươi.

Nhắm vào lời này, Tân Hà có thể đưa cho bọn họ sao?

Đừng nói đây không phải là của ngươi, cho dù là của ngươi, vậy cũng không cho.

Chuyện chim hoàng yến cống phẩm hóa thành hình người biến mất, Hôi Mễ Khâu đã từng báo cáo với Tần Hà, đó là công phẩm của Lưu Cầu Quốc đánh mất, hoàn toàn không phải là của nước Đông Doanh.

"Ngươi bảo nó là của ngươi?"

Tần Hà khoanh tay trước ngực, bỡn cợt nói: "Vậy ngươi gọi nó đi, xem nó có đáp lời hay không, đáp thì nó là của ngươi, không đáp vậy thì không phải của ngươi rồi."

Hai người nghe vậy thì lập tức sầm mặt lại, khuôn mặt võ sĩ lộ vẻ hung ác, nghiến ăn nói: "Các hạ, ngươi đây là đang nhục nhã người tu luyện Đông Doanh bọn ta, đây là một việc cực kỳ không sáng suốt đấy, cho dù là hoàng đế của các ngươi cũng không nói chuyện với bọn ta như vậy."

"Không sáng suốt?"

"Đúng vậy, vô cùng không sáng suốt."

"Vậy thì không sáng suốt đi, nó bản lĩnh gì, cứ dùng hết ra." Tân Hà nhún nhún vai, con chó con mèo nào đó đến liền tùy ý đòi hỏi yêu cầu bản đại tiên, bản đại tiên không cần mặt mũi hay sao chứ?

"Ngươi, chết rồi chết rồi!" Ánh mắt âm dương sư trở nên lạnh lẽo, toàn thân bốc lên yêu khí, vừa nhấc tay chính là một tia sáng đánh về phía Tần Hà.

Tia sáng có quang mang mờ mịt, bên trong là một lá bùa màu đen, phía trên lấp lóe phù văn màu tối, vô cùng sắc bén.

Chỉ trong chớp mắt, tia sáng kia đã đến trước mặt Tần Hà.

"Hô _"

Nhưng mà Tần Hà vẫn không có cử động gì, chỉ khẽ thổi nhẹ vào lá bùa đen kia một cái.

Lá bùa liền hóa thành một luồng khói xanh, sau đó tiêu tán không còn thấy gì nữa.

Giống như thứ tới không phải là một đạo sát cơ, mà là một làn khói vậy.

"Cao thủ Lê quốc?"

Âm dương sư thấy thế, trên mặt hiện lên vẻ ngưng trọng. Lá bùa vừa rồi có tên là "Nhận phù”, là một trong những thủ đoạn công kích thường thấy nhất của âm dương sư.

Mặc dù nó không phải là một loại bùa quá mạnh, nhưng cũng không phải là loại bùa mà người tu luyện nào cũng có thể chống đỡ.

Mà người này, không những có thể chống đỡ, mà còn thổi một hơi thổi nó biến mất.

Không tâm thường.

"Nhận trảm!"

Lúc này, võ sĩ cũng động, vừa nhấc chân liên phóng về phía Tần Hà, hai tay nắm chặt trường đao, sắc bén ra khỏi vỏ.

Nhưng mà ngay sau đó, chỉ nghe "cạch" một tiếng, hai con ngươi võ sĩ lập tức trợn to, thân thể lảo đảo một cái, trực tiếp ngửa mặt ngã ra sau.

"Ấch _"

Giữa bụi đất tung bay, võ sĩ ôm lấy háng, khuôn mặt vặn vẹo, gân xanh nổi lên, sắc mặt đỏ bừng.

Đánh trứng -

Một màn này khiến âm dương sư choáng váng, bởi vì y hoàn toàn không rõ, võ sĩ bị làm sao.

Đang yên đang lành tại sao lại đột nhiên che lấy trứng mình?

Cái này mẹ nó ngay cả đao cũng còn chưa ra khỏi vỏ đâu.

Quá mất mặt rồi!

Xui xẻo hơn là, vị trí võ sĩ ngã xuống đất lại vừa vặn lại là ngay trước mặt con bê. Ngươi nói, cải trắng tốt như vậy ngay trước mặt, con bê có thể nhịn không động thủ... Móng được sao?

Nó đã sớm nóng lòng muốn thử, hiện tại vừa có cơ hội trời cho thì không nói hai lời, lập tức giãm một móng xuống đũng quần võ sĩ.

Ngay sau đó, người, bay.

Trứng, vỡ.

Nặng nề ngã xuống góc tường, bất tỉnh nhân sự.

Sắc mặt âm dương sư rốt cục thì cũng thay đổi, y lui lại hai bước, xoay người bỏ chạy.

Đây là cao thủ!

Ngay cả con bò kia, cũng không phải loài tâm thường.

Đá trúng ván sắt, nơi này không nên ở lâu.

"Chạy?"

Tần Hà thấy thế thì lắc đầu, đưa tay biubiubiu, trực tiếp bắn ra ba cái.

Nhưng mà âm dương sư chỉ là hơi lảo đảo một chút giống như võ sĩ, cũng không bị ngã xuống, vẫn còn thất tha thất thểu vịn tường mà đi.

Tần Hà ngạc nhiên.

Người này, không có trứng?

"Man ngưu đâm mạnh, hai"

Lúc này, lại là con bê không thể chờ nổi, hung lên, chở Tần Hà chạy mấy bước đuổi kịp âm dương sư, cúi đầu xuống liền trực tiếp húc cho y một cú.

Một húc của man ngưu, nặng hơn vạn cân. Âm dương sư bay ngay tại trận, cả người trực tiếp tạo thành hình chữ đại () dính lên trên tường, sau đó chầm chậm trượt xuống, đè lên võ sĩ thành một đống.

Tất cả những việc này nói ra thì chậm, nhưng thực ra chỉ xảy ra trong mấy cái chớp mắt.

Nói chung là, hoàn toàn không giống một trận chiến đấu.

"Gia, muốn chúng chết hay muốn sống?" Con bê thở phì phò, vẫn chưa thỏa mãn.

Tần Hà trâm ngâm một lát "Dạy dỗ một chút là được, đối đãi với bạn bè ngoại quốc, chúng ta vẫn nên lấy ra đủ tấm lòng, không thể không phóng khoáng."

"Vâng.

Con bê ngoan ngoãn gật đầu, xoay người lùi đến góc tường, hai chân sau hơi khuyu xuống, mông bò trâm xuống, rồi sau đó,'phốc" một tiếng, một đống nóng hổi liền đổ xuống trên thân hai kẻ kia.

Con bê ăn hồ nhét biển nửa năm trong thế giới yêu tộc, có lẽ là quá bổ, hơi nhão.

Nhưng mà nói đến, thì đống phân của tên gia hỏa này, hình như là chưa từng thành hình.

"Gia, dạy dỗ như vậy được không?" Con bê tranh công hỏi.

"Mùi. . Hơi nặng." Tân Hà đánh giá một câu, nói: "Trở về đi."

"Vâng."

Một người một bò rời đi. ...

Bò đã rời đi, nhưng mùi lại bay xa vạn dặm. Còn không phải sao.

Cách hai con đường, đại hòa thượng vừa bái đại tiên xong đang vươn đầu lưỡi, lôi kéo đạo sĩ đi vê phía bên này.

Tốc độ kia.

Khi hai người chạy đến.

Vẫn còn nóng hổi!
Bình Luận (0)
Comment