Chương 572: Đừng đọc trong thời gian ăn uống!!!
Chương 572: Đừng đọc trong thời gian ăn uống!!!Chương 572: Đừng đọc trong thời gian ăn uống!!!
Pháp Hải cùng Ngô Đức đứng trước góc tường, chỉ thấy hai người nằm dưới góc tường, trên thân đều là phân bò vẫn còn đang bốc lên hơi nóng.
Cảnh tượng này, không hiểu sao lại có cảm giác hơi hơi quen thuộc.
"Là con bò kia hả?" Ngô Đức bịt mũi hỏi.
Hai người bái tiên xong vừa rời khỏi miếu Thanh Ngưu đại tiên, Pháp Hải liền bắt đầu truy tìm tung tích tên khốn kiếp ăn vạ kia, dự định dạy dỗ y làm người tốt.
Nhưng trên đường nhiều người dấu chân lộn xộn, Pháp Hải tốn công sức một hồi mới đuổi tới gần bên này.
Kết quả khi tìm đến cách nơi này ba con phố, Pháp Hải đột nhiên lôi kéo hắn ta chạy như điên về phía bên này, nói là "ngưu” xuất hiện.
Mới đầu Ngô Đức còn không hiểu ra sao, nhưng đến khi nhìn thấy một đống lớn gần như sắp chôn kín cả hai người dưới góc tường kia liền hiểu ra.
Từ sau lần bị Ngụy Vũ bắt nặn tượng phân con bò kia, hai người phát phân cuồng đồ, cột tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm đùi, nén sức mạnh muốn báo thù.
*(Phát phân cuồng đồ: Ý chỉ là lấy phân làm động lực, sức mạnh.
Đồng âm với "Phát phẫn cuồng đồ' :quyết chí tự cường; cố gắng nỗ lực.
'Phát phẫn cuồng đồ bắt nguồn từ câu nói của Khổng tử: Người nọ làm người, phát tức vì chưa hiểu đến quên ăn, hiểu được rồi thì vui vẻ đến quên hết mọi lo buồn, không biết tuổi già sắp đến. )*
Kết quả còn chưa kịp hành động, mỗi người bọn họ lại bị môn phái của mình khẩn cấp triệu trở về. Mà Ngụy Vũ cũng phụng chỉ rời kinh tây chinh, thế là trì hoãn hơn nửa năm.
Gần đây bọn họ song song đột phá tới trình độ ngoại kình, thế là liên xông về Kinh đô, dự định báo thù.
Song, sau khi nghe ngóng, tên khốn kiếp Ngụy Vũ kia thế mà lại lắc mình biến hóa, trở thành chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ.
Dưới trướng còn có một cao thủ ngoại kình khác là Ngụy Nguyên Cát, thực lực còn mạnh hơn bọn họ.
Hai người cảm thấy đối cứng thì nhất định sẽ không thể chiếm lợi, thế là định hoàn thành công việc môn phái phân công trước, rôi mới tùy cơ ứng biến sau.
Kết quả, việc còn chưa làm xong.
"Ngưu" đã xuất hiện.
Trong sự kiện tượng thần phân bò kia, kẻ đáng căm hận giống như Ngụy Vũ, chính là con bò kial
Đụng người rồi bỏ trốn không nói, còn cố ý xả phân.
Không chỉ xả phân, lại còn tiêu chảy.
Nếu suy nghĩ cẩn thận, nó còn tệ hại đáng ghét hơn Ngụy Vũ một chút.
"Hình như mùi có hơi thay đổi một chút, nhưng hẳn là nó." Pháp Hải hơi do dự, nói.
"Có thay đổi?" Ngô Đức lộ vẻ nghi ngờ, hỏi lại: "Cùng một con bò, tại sao có thể thay đổi mùi chứ?"
"Có lẽ là do thay đổi thức ăn." Pháp Hải trả lời, sau đó hắn liền xắn tay áo lên, nói: "Khỏi cần nghi ngờ, đợi bản Phật gia nếm thử thì sẽ biết ngay." Ngô Đức nghe vậy thì khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ sợ hãi, vội vàng kéo Pháp Hải lại: 'Hòa thượng, không đến mức đấy không đến mức đấy, ngươi phải tin tưởng vào phán đoán của mình, ngươi sẽ không ngửi sai, chính là con bò kia, ta tin tưởng ngươi."
Hảo gia hỏa.
Từ sau khi Ngô Đức được chứng kiến bí thuật lưỡi nếm của hòa thượng, đó là một lân càng buồn nôn ghê tởm hơn một lần.
Lúc ban đầu còn cảm thấy thú vị như xem trò vui, nhưng thấy nhiều thì cảm thấy chán ghét ghê tởm.
Tưởng tượng thử đi, một người thường ăn cơm ngày ba bữa với ngươi, ngươi nhìn thấy họ nếm qua cái thứ kia, hơn nữa còn bẹp miệng.
Thì dù trước mắt ngươi là sơn trân hải vị, cũng là trong nháy mắt hoàn toàn không có hứng thú ăn uống.
Ngô Đức đã quá gầy, hắn không hề có kế hoạch giảm cân.
Hòa thượng do dự một chút, lắc đầu nói: "Không được, nhất định phải xác định lại, bản Phật gia đi thẳng ngồi ngay, không thể bỏ qua cho một con trâu con bò nào có tội, cũng không thể đổ oan cho một con trâu con bò tốt."
Nói xong, hắn lập tức muốn đi cắm tay vào phân bò.
"Đừng đừng, không cần nếm, chính là nó, không cần nếm cũng biết là nó, con nào có thể xả được nhiều như vậy chứ?!" Ngô Đức dùng sức lôi kéo ngăn cản Pháp Hải.
Pháp Hải lại do dự, nhưng sau đó vẫn là lắc đầu: "Vẫn nên xác định một chút thì tốt hơn."
Dứt lời, ngón tay to như chày cán bột của Pháp Hải không chút do dự cắm vào đống phân bò.
"Đừng mà... H
"A -"
Trong vẻ mặt ghê tởm cùng tiếng gào thét của Ngô Đức, Pháp Hải ngậm ngón tay vào miệng.
Không sai, là ngậm vào trong miệng.
Không phải là liếm.
Cái kiểu ngậm trọn cả ngón tay đó.
Ngô Đức chỉ cảm thấy trong bụng lập tức cuộn trào như dời sông lấp biển, cuống quýt vội vàng bịt miệng sợ mình nôn ra.
Kinh nghiệm đúc kết lại, lúc ghê tởm buồn nôn thì tuyệt đối đừng nôn.
Một khi nôn sẽ càng cảm thấy buồn nôn hơn!
Hòa thượng này e là đã tu luyện "Thuật lưỡi nếm truy tung" đến tẩu hỏa nhập ma rồi, cái gì cũng muốn nấm.
Luyện quyền luôn muốn dùng nắm đấm nện thêm mấy lần, luyện cước rất thích đá chân, luyện long trảo trảo nãi thủ, cũng rất thích vươn tay chụp sữa.
Hắn luyện đầu lưỡi, không những không có ngoại lệ, còn ghê tởm quá mức.
Tiếp đó, Pháp Hải bẹp bẹp miệng mấy lần, trừng mắt: "Không sai, chính là nó, có hóa thành tro, bản Phật gia đều có thể nếm ra được, hừ hừ!"
Lời nói xong, hắn giống như cảm thấy trong miệng có đồ vật gì, thế là rít răng, phun vật kia ra ngoài.
"Cái thứ gì vậy?" Ngô Đức vẻ mặt sụp đổ. Hòa thượng vân vê thứ kia ở trong tay một chút, nghi ngờ nói: "Xương cá?”
"Ọe - “"
Lần này Ngô Đức không thể nhịn được nữa, phun ra như trút.
Cũng vào lúc này, võ sĩ cùng âm dương sư đồng thời tỉnh lại, còn mơ mơ màng màng đúng lúc tận mắt nhìn thấy hành động vĩ đại lưỡi nếm truy tung của Pháp Hải.
Tập trung nhìn lại trên người mình, khá lắm, nhão nhoét, nóng ấm.
Giống như cháo trấu, lại giống như phân, còn có mùi thối.
Hai người lập tức ngẩn người, hơi bối rối, nếu là cháo trấu thì nó sẽ không có mùi thối.
Nhưng nếu là phân, tên hòa thượng trước mặt này lại đang nếm cái gì?
"Đây làm gì gậy?”
"Cái quái gì thết?"
Hai người vội vàng đứng lên, mang vẻ mặt ghét bỏ rũ rũ áo, giáp.
Nhớp nhúa như vậy, cho dù thứ này là cháo, cũng rất ghê tởm.
"Đám ngươi mau nói, đây là thứ gì" Võ sĩ giận dữ, chỉ vào hòa thượng cùng Ngô Đức, dùng lời nói sứt sẹo quát hỏi.
Dáng vẻ phách lối kia, hiển nhiên là vê mặt hấp thụ dạy dỗ có khuyết thiếu bẩm sinh.
Hòa thượng nhổ nước miếng một cái, thần sắc như thường trả lời: "Phân bò."
"A?H"
"Yamete - -' Võ sĩ cùng âm dương sư vừa nghe vậy, khuôn mặt lập tức tái đi.
Tiếp đó bọn họ hú lên quái dị, vội vàng như điên cởi quần áo cởi quần áo, cởi giáp cởi giáp.
Phân bò bắn ra tung tóe, mà có chết không cơ chứ, trong đó có một đám rất vừa khéo, bắn trúng ngay trán Ngô Đức đang nôn ra nước chua, hơn nữa còn nghịch ngợm trượt theo trán hắn ta xuống, cuối cùng bẹp một cái, lại rơi xuống giày Ngô Đức.
Ngô Đức lập tức trợn tròn hai mắt, biểu cảm "nổi điên" dần dần bò lên trên mặt.