Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 573 - Chương 573: Ngơ Trong Ngơ Ngác

Chương 573: Ngơ trong ngơ ngác Chương 573: Ngơ trong ngơ ngácChương 573: Ngơ trong ngơ ngác

"Cả nhà ngươi cái Đại Thiên Tôn!"

Ngô Đức mang vẻ mặt tràn đầy nổi điên kèm theo một tia sụp đổ, nghiến răng nhả ra từng chữ.

Từ sau lần bị bắt nặn tượng phân lúc trước, hắn đã phát thề, đời này sẽ không đụng vào phân nữa, tuyệt đối không động vào!

Thậm chí ngay cả trâu bò, hắn cũng không có ý định đến gần.

Nhưng lại chẳng thể ngờ rằng, tránh được mùng một lại không tránh được ngày rằm.

Đang yên đang lành, lại bị người ta quăng một đống phân.

"A _"

Ngay sau đó, Ngô Đức hú lên quái dị, chạy đến đẳng sau Pháp Hải, điên cuồng cọ trán lên trên lưng hắn ta.

Tấm lưng hình sóng cực kỳ co dãn của Pháp Hải quả thực không khác gì với tấm bọt biển.

Cọ mấy lần Ngô Đức đã cọ sạch.

Tiếp đó hắn vội vàng cởi ra chiếc giày dính phân kia, hung hăng đập vê phía âm dương sư.

Bia -

Rất vừa vặn, chiếc giày này đập vào ngay trên mặt âm dương sư.

Hơn nữa còn dính luôn ở trên.

Động tác cởi quần áo cùng cởi giáp của võ sĩ cùng âm dương sư dừng lại, đồng thời nhìn về phía Pháp Hải.

Ngơ ngác sững sờ mang theo vẻ ngạc nhiên bất ngờ, trong vẻ ngạc nhiên bất ngờ lại mang theo phẫn nộ.

"Các ngươi, người nào?”

Âm dương sư gỡ chiếc giày vải thối hoắc trên mặt xuống, ánh mắt lạnh lẽo như băng giá.

Bọn họ ngất đi một hồi, đến khi tỉnh lại khắp người đều là phân bò, trước mặt đột nhiên xuất hiện hai người, còn ném giày về phía mình.

Tôn nghiêm võ sĩI

Tôn nghiêm âm dương sư!

Không cho phép kẻ khác khinh nhờn.

Điều mấu chốt hơn là, có thể hai người này có quan hệ với kẻ cưỡi bò ban nãy.

"Các ngươi là ai, con bò đâu?" Ngô Đức hỏi lại.

"Bò?"

Võ sĩ trừng mắt, quát lạnh hỏi: "Con bò kia với các ngươi là cùng một đám?"

Ngô Đức: "2 ?"

Đại Pháp Hải: "?"

"Nói nhảm lung tung cái gì vậy, bản Đạo gia đang hỏi ngươi, con bò kia đi đâu rồi?" Ngô Đức tiếp tục truy vấn, giọng điệu tức giận.

Võ sĩ cùng âm dương sư hai mặt liếc nhìn nhau một cái, cục diện có vẻ hơi loạn, lời nói không khớp, dừng một chút võ sĩ nói với âm dương sư theo cách hiểu của y:

"Lãnh Tuyền Quân, kẻ đến không thiện, hình như bọn họ là cùng một đám”

"Người Lê Quốc không nói lý lẽ, khinh người quá đáng, thê chết bảo vệ tôn nghiêm!" Âm dương sư nghiến răng, dồn sức ném chiếc giày trong tay về phía Pháp Hải và Ngô Đức.

Thực lực âm dương sư không hề yếu, đã là cao thủ có trình độ nửa bước ngoại kình.

Một kích này vừa nhanh vừa chuẩn, hơn nữa còn thuận tay kèm thêm một lá bùa, tốc độ lại càng tăng lên mấy lần.

Ngô Đức vội vàng rụt cổ lại, trốn ra đằng sau lưng Pháp Hải.

"Huyền quang kim chung, bảo hộ pháp thân ta!"

Pháp Hải hơi mở to mắt, ngay lập tức niệm nhanh chú ngữ, gần như là trong nháy mắt phát ra tạo thành một lồng hộ thân kim quang rạng rỡ.

Kim chung tráo!

Chiếc giày kia đập lên Kim chung tráo, không tạo nên chút gợn sóng nào liền bị đẩy lùi.

"Tặc tử phiên bang!"

Ngô Đức xem xét, hai tên này lại dám động thủ, lập tức nổi giận.

Không nói hai lời nhanh chóng đá mạnh một cước ra, ngay sau đó chiếc giày còn lại trên chân cũng hung hăng đánh tới âm dương sư.

Kim cương thối!

Đây là thối pháp do Thanh Ngưu Đại Tiên truyên thụ, cấp độ đại thành. Một cước này nhìn như qua loa bình thường, nhưng thực tế lại có uy thế cực mạnh, một chiếc giày vải lại đánh ra thế như sét đánh, âm thanh xé gió vang lên giống như gió táp rít gào.

Âm dương sư biến sắc, gần như là trong giây lát y ngây người, chiếc giày kia đã đến ngay trước mặt.

Nhưng chiếc này tuy nhanh, lại có một thanh đao còn nhanh hơn nó.

Ánh sáng sắc lạnh lóe lên, chiếc giày vải kia đã thành hai nửa trong nháy mắt, hoàn mỹ tránh đi khuôn mặt trắng xám như tro của âm dương sư.

Đao, là đao của võ sĩ.

Người ra tay, tất nhiên là võ sĩ.

Rút đao chém.

Khoái đao Đông Doanh là một trong những bí thuật, lấy thế đao sắc bén và tốc độ cực nhanh mà nổi danh.

Một kích hóa giải.

Song phương thăm dò lẫn nhau, mỗi người mỗi vẻ.

Nhưng suy cho cùng thì Pháp Hải cùng Ngô Đức vẫn chiếm ưu thế hơn một chút.

Pháp Hải thấy đối phương ra tay, không chút do dự lập tức vọt lên, Kim chung tráo giống như tường đồng vách sắt, bên trong chứa lưu quang bay thẳng về phía võ sĩ, gầm thét: 'A di cả nhà ngươi Phật, man di phiên bang, chịu đánh đi!"

"Bát Điều Quân, cẩn thận!" Âm dương sư vội vàng nhắc nhở.

Võ sĩ xem xét, lập tức lui về sau, leo tường sau đó mượn lực lật người, từ phía trên đánh xuống đỉnh đầu Pháp Hải. Âm dương sư nhân cơ hội này, cũng vội vàng tập kích Pháp Hải.

Ngô Đức thấy vậy, liền mò dưới đũng quần lôi ra một thanh kiếm sắc, hóa thành bóng kiếm nhanh như tia chớp đánh úp về phía âm dương sư, lấy đó để gánh lấy một phần áp lực đánh lên thân Pháp Hải.

Kết quả là, hỗn chiến không giải thích được đã bạo phát.

Từ đầu tới cuối song phương thậm chí còn chưa nói ra một câu có thể khiến đối phương nghe hiểu rõ ràng.

Nôn nóng vội vàng, ngơ trong ngơ ngác, chẳng hiểu ra sao.

Tràng diện này.

Kim quang cùng ánh đao bay múa.

Kiếm khí cùng phù văn lấp lóe.

Cộng thêm... Phân bò bay loạn tứ tung!

Phải nói là hùng vĩ.

Bàn về thực lực, Pháp Hải và Ngô Đức vốn chiếm ưu thế.

Nhưng không chịu nổi việc trên thân võ sĩ và âm dương sư toàn là phân a.

Đại Pháp Hải có Kim chung tráo, vấn đề không lớn.

Nhưng Ngô Đức không có.

Âm dương sư nhạy bén phát hiện ra điều này, mỗi một chiêu đánh ra là đều có phân bò bay về phía Ngô Đức.

Ngô Đức ghê tởm cực kỳ, mười phần thực lực chỉ có thể đánh ra được năm phần.

Cứ như vậy, cục diện lâm vào bế tắc. Song phương binh binh bang bang, binh binh bang bang khoa tay múa chân nửa ngày.

Thắng bại chưa thể phân ra, ngược lại là phân bò trên đất càng bay càng mỏng. ....

Xa xa, Tần Hà đi rôi quay lại nhìn cảnh tượng náo nhiệt này mà khuôn mặt co giật.

Hiểu rõ thì biết là bọn họ đang đánh nhau, không biết, thì còn tưởng bọn họ đang đánh phân chiến đấy.

Quá bẩn thỉu dơ dáy.

Mấu chốt nhất là, Tân Hà hoàn toàn nghĩ mãi vẫn không rõ, vì sao bọn họ lại đánh nhau.

"Gia, đã tìm thấy Pháp Hải và Ngô Đức, chúng ta đến đó sao?" Dưới thân Tần Hà, con bê nhếch miệng cười vui vẻ, đối với nó mà nói, cảnh tượng này có cảm giác vui sướng đặc biệt.

"Ngươi vui vẻ cái gì?" Tân Hà phát hiện tâm trạng của con bê.

"Gia, chơi vui." Con bê càng cười vui vẻ hơn, dừng một chút, nó lại hỏi: "Gia, chúng ta đến đó hả?"

Trên mặt Tần Hà lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ, do dự một chút, hắn ném cho Ngô Đức một cái thuật xác định mục tiêu rồi nói: "Thôi được rồi, chờ bọn họ tắm rửa sạch sẽ rồi nói sau."
Bình Luận (0)
Comment