Chương 576: Quả trứng có liên quan đến thiên cơ
Chương 576: Quả trứng có liên quan đến thiên cơChương 576: Quả trứng có liên quan đến thiên cơ
Con bê sửng sốt, sau đó cúi đầu ngoan ngoãn đi đến cái bể bên cạnh.
Một con bò vừa ngồi xuống, một bể nước cũng ào ào tràn ra.
"Phốc phốc -" Lại đánh hai quả rắm.
"Bò đánh rắm, bò đánh rắm -"
"Ha ha ha - Bò đánh rắm -"
Đúng vào lúc này, chim hoàng yến trong lồng được đặt bên cạnh bể tắm lên tiếng chế giễu.
Đây là thuật cấm ngôn đã được giải trừ.
Con bê đạp gãy hai cái chân của nó, làm nó ghi hận trong lòng.
"Con chim chết kia, ngươi câm miệng!" Con bê lườm qua, tức giận mắng.
"Ngươi mới là chim chết, cả nhà ngươi đều là chim chết -" Tiếng chim hoàng yến vẫn thánh thót êm dịu như trước, nhưng lời nó nói ra, lại khiến cho con bê có xung động muốn một mông ngôi chết nó.
"Ngươi một con gà lông tạp lại dám phách lối như vậy, có tin ta nấu ngươi hay không?” Con bê càng tức.
"Ngưu quái ngươi hóa hình còn một thân lông, cái mông cũng không biết chùi, không có tư cách nói tiếng người, lêu lêu lêu lêu -" Chim hoàng yến miệng vô cùng tiện.
"Ai nói ta không biết chùi, ta chỉ là quên mất mà thôi." Lời này vừa vặn đâm trúng chỗ đau của con bê, nói xong nó vội vàng đứng lên khoa tay.
Kết quả lại phát hiện, vó trước của nó hóa thành tay rất ngắn, căn bản không đưa ra đến đẳng sau.
Chim hoàng yến thấy vậy thì càng cười nhạo vui vẻ.
"Ha ha ha... Bò tay ngắn!"
"Không thể tự lau đít."
"Ngươi cái quái lông vàng."
"Ngươi hóa hình hóa cái rắm."
Con bê bị đâm trúng chỗ đau, tức giận đến phồng cả mũi.
Tần Hà thấy vậy, vươn tay chỉ vào chim hoàng yến một cái.
Thuật cấm ngôn.
Cái miệng phun hương thơm của chim hoàng yến lập tức im bặt mà dừng, miệng mở rộng nhưng không có chút âm thanh nào phát ra.
"Gia, nấu nó đi." Con bê cắn răng nghiến lợi đề nghị với Tân Hà.
Tần Hà từ chối cho ý kiến, ngừng một chút, nói: "Nghiên cứu thực đơn trước đi, chim nhìn đẹp thường ăn không ngon đâu."
"Được!"
Ánh mắt con bê sáng rõ.
Chim hoàng yến vừa nghe vậy thì trong mắt lộ ra mấy phần sợ hãi, có điều nó vẫn dũng cảm xông lên nhổ nước bọt vào con bê một cái.
Đây là một kẻ chưa thấy nồi nước sôi thì chưa rơi lệ!
Toàn thân chỗ nào cũng mềm, chỉ có cái mỏ là cứng.
Ngưng lại hai thú đấu võ mồm, Tần Hà vui vẻ thoải mái ngâm tắm, lại uống hai lượng rượu.
Áng chừng thấy bên phía đạo sĩ chắc cũng đã tắm rửa sạch sẽ.
Lúc này hắn mới đứng dậy đi qua bên kia. ...
Cùng lúc đó, trong phòng tắm của đạo sĩ và hoà thượng.
Hai người tắm xong, trang phục chỉnh tề, đang chuẩn bị rời khỏi thì cửa đột nhiên đã mở ra.
Một đám khói trắng đập vào mặt, tốc độ nhanh đến cực hạn, tránh cũng không thể tránh.
Hòa thượng cùng đạo sĩ sợ hãi đến biến sắc, bởi vì bọn họ phát hiện, trong nháy mắt khói trắng đập vào mặt, bọn họ liền bị định trụ thân thể, không thể động đậy.
Trong làn khói trắng nghi ngút, một bóng người thon dài chậm rãi xuất hiện.
Hai người tập trung nhìn vào, vẻ mặt chấn động.
Người này phong thân như ngọc, mày kiếm nhập tấn, cộng thêm một bộ phi ngư phục vừa vặn phụ trợ, thật sự là một đại quan nhân tuấn tú.
Rõ ràng là... Ngụy VũI
Ngụy Vũ hơn nửa năm không gặp, nay phi ngư phục đã từ màu tím trở thành màu vàng nhạt, họa tiết phi ngư vô cùng rực rỡ xinh đẹp, là quan phục chính chức của Chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ.
"Là ngươi?" Sắc mặt đạo sĩ đại biến.
"Đậu, Ngụy tặc!" Hòa thượng càng thêm kích động, từ lúc bắt đầu hắn cùng người này đã không hợp nhau. Ngụy Vũ nhếch miệng nở nụ cười lộ ra hai hàm răng trắng sáng, nói: "Hai vị đừng kích động, bản Chỉ huy sứ tới đây, là muốn lấy một vật từ chỗ hai vị."
"Ta cảnh cáo ngươi đừng có mà làm loạn." Đại hòa thượng nghiến răng: "Ngươi dùng thủ đoạn gì với chúng ta, có gan thì thả chúng ta ra, quyết một trận tử chiến -"
"Tiểu nhân hèn hạ, bàng môn tả đạo." Đạo sĩ cũng phụ họa.
"Đừng nên nói như vậy, thua ngươi phải nhận, bị đánh phải đứng nghiêm." Ngụy Vũ cười cười, tiếp đó bước từng bước về phía đạo sĩ.
"Ngươi muốn làm gì?" Đạo sĩ nuốt nước miếng một cái, Ngụy Vũ này khiến hắn cảm thấy có gì đó không thích hợp, chỉ là cái gì không thích hợp thì hắn lại nhất thời không thể nói rõ được.
"Không sao, một lát là được." Ngụy Vũ đi đến phía trước đạo sĩ, ngồi xuống, sau đó kéo đũng quần của hắn ra.
"AI"
Đạo sĩ giật nảy cả mình, kêu lên: "Ngươi ngươi ngươi ngươi... Ngươi biến thái à?"
"Dừng lại!"
"Đừng giấy giụa, lát nữa móc nhầm thì cũng đừng có trách ta." Ngụy Vũ trừng mắt, tiếp đó không chút khách khí mò mẫm sờ soạng đũng quần đạo Sĩ.
Đũng quần đạo sĩ cũng là một vùng không gian, so sánh với cái túi vải vàng đựng thi thể thì có phương thức khác nhau nhưng công dụng lại giống nhau đến kỳ diệu.
Một cái đũng quần nho nhỏ, thực ra lại có động thiên khác. Lần này vừa đưa tay chộp mái cái, liền tóm được hai thứ tròn trịa.
Đạo sĩ trợn to mắt, tiếng chửi mắng im bặt mà dừng lại, nói giống như cầu xin: "Đừng kéo, xin ngươi."
Ngụy Vũ chớp chớp mắt, nói: "Ta đã nói rồi, đừng giãy giụa."
Tiếu đó hắn buông ra, tiếp tục mò mẫm bên trong, lân mò mấy lần, cuối cùng sờ đến một thứ tròn trịa.
Trong nháy mắt thứ kia được móc ra, trong phòng tắm rạng rỡ kim quang, giống như là trải lên một lớp kim sa, đó rõ ràng là một quả trứng vàng to lớn.
Cẩn thận xem xét, xung quanh trứng vàng đã nứt ra rất nhiêu đường vân rậm rạp, như là đồ vật bên trong sắp phá vỡ vỏ trứng đi ra.
"Ngụy Vũ, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng động vào nó, quả trứng này liên quan đến thiên cơ, không phải kẻ có công đức bậc thánh không thể động vào, đây không phải bảo bối gì." Đạo sĩ cảnh cáo.
"Thiên cơ gì?" Ngụy Vũ hỏi.
"Ta cùng ngươi không thể nói đến." Đạo sĩ cắn răng, dừng một chút hắn đột nhiên sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Khoan đã, ngươi hình như không phải là Ngụy Vũ, rốt cuộc ngươi là ai?"
Ngụy Vũ ước lượng trứng vàng trong tay, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, khó hiểu hỏi lại: "Ngươi bảo ta không phải là Ngụy Vũ, vì sao?"
"Ngụy Vũ hiện tại rất ẻo lả, ngươi không phải." Đạo sĩ vừa nghe lời này thì liền biết cảm giác của mình là đúng. Người này, thật sự không phải là Ngụy Vũ.
"Éo lả?" Ngụy Vũ ngẩn người, không hiểu ra sao.
"Ngụy Vũ hiện tại là ẻo lả hoa lan chỉ" Hòa thượng cũng bừng tỉnh đại ngộ.
"Không thể nào?" Ngụy Vũ hơi giật mình, dừng một chút hắn thở dài một tiếng, nói: "Được rồi, nếu đã không giấu diếm được các ngươi, vậy ta cũng không giấu nữa, hiện tại sẽ lấy thân phận thật để nói chuyện với các ngươi."
Vừa dứt lời, sương trắng quanh thân hắn sáng lên.
Ngay sau đó, một người thanh niên ăn mặc trang phục âm dương sư, sắc mặt tái nhợt, đầu đội mũ quạ đen chậm rãi từ trong sương mù trắng xóa xuất hiện, hắn cau mày, cười nói: "Là ta, có thấy bất ngờ hay không, vui vẻ hay không?”