Chương 577: Ngăn cản, trứng vàng bất tường
Chương 577: Ngăn cản, trứng vàng bất tườngChương 577: Ngăn cản, trứng vàng bất tường
"Là ngươi?!
Đạo sĩ cùng hòa thượng đồng thanh thốt lên, khá lắm.
Đây không phải là một trong hai kẻ vừa mới đánh nhau cùng họ sao?
Nếu không phải vì e ngại trên thân bọn họ dính đầy phân quá ghê tởm, đảm bảo đã đánh cho bọn họ tự phọt phân luôn rồi.
"Ta ở ngay sát vách, chờ ngươi nha -"
Âm dương sư nhếch miệng nở nụ cười, xoay người rời đi, bóng người lóe lên trong sương trắng liên biến mất không còn bóng dáng.
Cùng lúc này, trói buộc trên thân thể hòa thượng và đạo sĩ cũng buông lỏng ra.
Đạo sĩ cùng hòa thượng liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghi ngờ trong ánh mắt đối phương.
"Hình như hắn không phải người Đông Doanh thì phải?" Hòa thượng hỏi.
"Nhất định không phải." Đạo sĩ lắc đầu, nói: "Nếu phải, chúng ta đã sớm nằm xuống rồi, hắn dựa vào cái gì mà bỏ qua cho chúng ta chứ, hơn nữa, hai tên Đông Doanh kia không quá có khả năng sẽ biết được trong túi đũng quần †a có trứng vàng."
"Vậy thì cũng chỉ có một người." Sắc mặt hòa thượng hơi hoảng sợ.
Đạo sĩ cũng là khẽ hít một hơi khí lạnh, châm chậm nói ra: "Thanh Ngưu Đại Tiên."
"Nên làm sao bây giờ, trứng ngươi ấp hơn mười năm bị mất rồi." Hòa thượng hỏi. "Được rồi, dù sao cũng không ấp ra được, hơn nữa quả trứng kia càng ngày càng kỳ lạ, ta cũng không dám ấp nó nở ra lắm, thôi thì... Cứ tạm cho là đưa cho đại tiên đi." Đạo sĩ nói với vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối đau lòng.
"Quả trứng kia có gì kỳ lạ vậy, nói thế nào?" Hòa thượng tò mò hỏi.
"Một lời khó nói hết, cảm giác giống như không phải vật sống, nếu thực sự ấp ra, phúc họa khó lường, đặt ở trong túi dưới đũng quần luôn cảm giác phía dưới như có gió lạnh thổi vù vùi”
Đạo sĩ lắc đầu, dừng một chút, trên mặt hắn lại hiện lên vẻ giận dữ: "Không nói nữa, đó đều là do hai tên Đông Doanh kia, thật đáng ghét!"
"Đúng, thực sự rất đáng ghét!" Hòa thượng gật đầu đồng tình.
"Làm bọn chúng!"
Kết quả là, hai người phóng tới phòng tắm của võ sĩ và âm dương sư.
"Bành" một tiếng, đạo sĩ đá ra một cái Kim cương thối, cửa lớn bị đá đến nát bấy.
Nhưng đến khi hai người vừa tập trung nhìn kỹ thấy được cảnh tượng bên trong, thì lập tức trợn to hai mắt.
Bởi vì không cần hai người làm... Hai tên kia đã tự làm lẫn nhau.
Dùng, chính là thuật đấu kiếm.
Âm dương sư rõ ràng là không địch lại, bị đánh đến nằm rạp trên mặt đất, đường lui thất thủ.
Võ sĩ trợn mắt, tấn công mạnh vào đường lui, khí thế như hồng.
Tràng cảnh cực kỳ kịch liệt.
Đạo sĩ và hoà thượng nhìn chằm chằm quan sát cẩn thận, sau đó lập tức nổi giận!
Võ sĩ dám lấy mạnh hiếp yếu, bắt nạt âm dương sư?
Ban ngày sáng rõ, lẽ nào lại như vậy.
Nhất định phải khuyên can ngăn cản!
”A di cả nhà các ngươi Phật, oa nha nha nha, thói đời ngày nay đạo đức suy đồi al"
"Vô lượng cả nhà các ngươi Đại Thiên Tôn, trời đất sáng tỏ, tặc tử to gan!"
Ngay sau đó, phòng tắm không lớn lập tức bị đạo sĩ và hòa thượng khuyên can, khuyên đến gà bay chó chạy. ...
Phòng thiêu thi.
Tần Hà tiện tai treo lồng chim hoàng yến lên xà nhà, lại lấy quả trứng vàng từ không gian dưới nách ra.
Cẩn thận quan sát, trên bê mặt quả trứng này đã hiện rập rạp chi chít những vết rạn nứt, màu sắc trứng vàng cũng rõ ràng ảm đạm hơn lần đầu tiên hắn nhìn thấy nó.
Đây không phải quả trứng này xảy ra vấn đề.
Mà là quả trứng này có dấu hiệu phá vỏ.
Nhưng kỳ quái là, Tân Hà lại không cảm nhận được một chút sự sống nào từ quả trứng này.
Điều này có hơi khác thường.
"Gia, khí tức thứ này có chút dọa người nha." Vương Thiết Trụ nhìn trứng vàng, nuốt nước miếng một cái, theo bản năng lui vê sau một bước.
Tần Hà hơi gật đầu nhẹ đến gần như không thể nhìn thấy, cảm giác của nó là đúng, quả trứng này không chỉ không có chút sự sống nào, trái lại còn mang theo một loại khí tức chẳng lành.
Nếu nhìn chằm chằm vào nó lâu, lông tơ toàn thân sẽ không tự chủ được mà dựng đứng lên.
Phải biết, hiện tại Tân Hà chính là Lục địa thần tiên, tôn tại đỉnh cao nhất trong thời đại mạt pháp này.
Khí tức có thể khiến tóc gáy hắn dựng đứng, thực sự là không thấy nhiều.
Lần đầu tiên trông thấy quả trứng vàng này, nó chưa bị nứt bỏ, vô cùng hoàn chỉnh, khí cơ bên trong cũng bị vỏ trứng bao bọc kín kẽ, không cảm nhận được bất kỳ khí tức điềm lành hay là chẳng lành nào.
Nguyên bản hắn còn tưởng rằng đây là di chủng của thần thú hoặc là trứng của phi cầm tẩu thú tương đối đặc thù nào đó.
Hiện tại xem ra, không đơn giản như vậy.
Thậm chí việc nó có phải một quả trứng hay không còn phải đánh thêm một dấu hỏi chấm.
Nói không chừng chỉ là trông vẻ ngoài giống trứng mà thôi.
Sau đó Tần Hà lại cẩn thận quan sát hồi lâu, sử dụng ra đủ loại nhãn thuật, lại phát hiện căn bản là nhìn không thấu.
Vỏ trứng trông như hiện đầy vết rạn, có dáng vẻ tựa như chỉ cần đụng một cái là sẽ bể nát, nhưng thực tế là cực kỳ cứng rắn vững chắc.
Tần Hà dùng hết toàn lực định bụng tách ra một mảnh, lại phát hiện hoàn toàn không thể làm được.
"Gia, lấy xẻng đập nó!" Lúc này, con bê hưng phấn đề nghị, cái xẻng của Tần Hà mạnh mẽ đến mức nào, nó cùng Vương Thiết Trụ đã được chứng kiến Ở Long cung Hoàng Hà, có thể xưng trụ ngọc chống trời.
Tần Hà do dự một chút, gật đầu.
Sau một khắc, hắn hóa thành một làn khói nhẹ rồi biến mất ở trong phòng.
Không qua bao lâu sau, mặt đất đột nhiên chấn động mấy lần, rõ ràng là truyền tới từ nơi rất xa.
Lại một lát sau, Tần Hà trở lại.
Sắc mặt có thêm một tia buồn bực —— vẫn... không thể mở ra.
Quả trứng này thật sự có chút giống ý nghĩa của hạt đậu đồng.
Búa nện không dẹp, đập không bể.
Ngay cả xẻng hỗn độn cũng không thể làm gì được nó.
(Hạt đậu đồng: ẩn dụ cho sự cứng cỏi, kiên cường. Bắt nguồn từ tác phẩm của Quan Hán Thanh)
"Tình huống gì đây?"
Tần Hà nhíu mày, cái thứ đồ chơi này, càng suy xét lại càng cảm thấy kinh người.
Mấu chốt nhất là, không có manh mối gì.
Hơn nữa còn cảm giác không tốt.
Nếu chỉ là một quả trứng, Tần Hà cũng sẽ không sốt ruột.
Tần Hà theo bản năng nhớ tới đạo sĩ.
Lần đầu tiên thấy nó, đạo sĩ không nói được đây là thứ gì, chỉ nói là thần di, tình cờ nhặt được. Hắn nghĩ thầm, không biết có nên đi tìm đạo sĩ thẩm tra lại tin tức một lần hay không.
Nhưng vào lúc này, Vương Thiết Trụ do dự một chút, mở miệng nói: "Gia, thứ này, ta biết một tồn tại có thể biết được một ít tin tức, ta... Ta nói chính là có thể, không xác định chắc chắn."
Tần Hà nhìn về phía nó, ánh mắt sáng lên, hỏi: "Ai vậy?"
Vương Thiết Trụ chớp chớp mắt: "Cha nuôi ta -"