Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 593 - Chương 593: Ba Con Đường

Chương 593: Ba con đường Chương 593: Ba con đườngChương 593: Ba con đường

"Ngươi cứ như vậy yên tâm xin nhờ ta à?" Tần Hà hơi nghiêng đầu, nói: "Ta và ngươi không thân quen, hơn nữa nếu ta truyền lời cho ngươi, nhỡ đâu hắn đánh ta thì làm sao đây?”

"Ngươi sợ à?" Đại Phật hỏi.

"Phép khích tướng này của ngươi, thực sự là hơi cấp thấp." Tần Hà tỏ vẻ ghét bỏ.

"Xem như đền bù, ta có thể nói cho ngươi ba con đường đi thông đến Thâm Uyên." Đại Phật suy tư một lát, nói.

Ánh mắt Tần Hà sáng lên, hắn chính là đang chờ điều này, nếu không vừa rồi hắn đã không có động lực để lảm nhảm rồi, thế là hắn nói: "Nếu có thể, vậy không có vấn đề."

"Khi mỗi một đại thời đại tiến đến, linh triều thiên địa sẽ hồi quang phản chiếu, thời điểm mạt pháp bước vào tịch pháp, hẳn là cũng sẽ như vậy, trên Thiên đình có Nam Thiên Môn, nếu như linh triều thiên địa có thể làm nó khởi động lại, đó sẽ là một con đường."

"Con đường thứ hai chính là dụng cụ luân hồi, thời điểm thiên địa linh triều, dụng cụ luân hồi cũng sẽ xảy ra biến hóa, nó có thể kết nối với một vài không gian không rõ, dấn thân vào trong đó cũng là một con đường."

"Con đường thứ ba, nếu như ngươi có thể tìm thấy thái cổ thi côn trong truyền thuyết, sử dụng nó cắn xuyên không gian, cũng có thể đi đến nơi khác. Tục truyền vật kia sẽ hiện thế khi pháp tịch, một giới này có lẽ sẽ có, nghe đồn rằng có người đã từng thấy nó. Chỉ là thời gian đã quá lâu, e là hy vọng rất xa vời." Đại Phật chậm rãi nói ra. "Thái cổ... thi côn, người nói là vật này sao?" Tân Hà chớp chớp mắt, móc trứng vàng từ dưới nách không gian ra.

Đại Phật: “...'

"Có phải rất ngạc nhiên hay không?" Tần Hà hỏi.

Đại Phật tạm ngừng mấy hơi thở mới gật đầu, nói: "Xem ra sự chuẩn bị của ngươi còn đầy đủ hơn so với tưởng tượng của ta, như vậy... Giao dịch giữa chúng ta còn hữu hiệu không?”

"Đương nhiên là hữu hiệu." Tần Hà gật đầu, hắn suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Ngươi nói, thiên địa linh triều sẽ kéo dài trong thời gian bao lâu?"

Điểm này vô cùng mấu chốt, chỉ sợ nó vèo một cái liền đi qua.

"Mỗi giai đoạn diễn hóa trong thần thoại đều sẽ có hồi quang phản chiếu, tục truyền thượng cổ diễn hóa đến viễn cổ kéo dài thời gian ngàn năm, viễn cổ diễn hóa đến mạt pháp kéo dài trăm năm. Mỗi một lần hồi quang phản chiếu đều sẽ tạo ra một thời đại huy hoàng, anh kiệt xuất hiện lớp lớp. Dựa theo quy luật thời gian giảm dần, mạt pháp bước vào tịch pháp, không đến mười năm thì chắc là cũng có hai, ba năm." Đại Phật trả lời, nhưng mà giọng điệu của nó rõ ràng là cũng không xác định chắc chắn.

Tần Hà gật đầu, ngừng một lát, hắn tựa như nhớ đến cái gì đó, nhếch miệng nở nụ cười, nói: "Nếu ngươi đồng ý với ta một việc, ta sẽ không chỉ truyền lời giúp ngươi, còn thay ngươi nhổ một ngụm lên mặt hắn, thế nào?”

"Thật không?" Lời này vừa ra, hai mắt Đại Phật liên tỏa sáng, trên mặt lộ vẻ bất ngờ, vui vẻ và không thể tưởng tượng nổi, lại xen lẫn vô số tia hả giận.

Tần Hà nhìn mà nhất thời không biết nói gì, oán khí này, còn lớn hơn so với hắn ước tính.

"Ngươi có yêu cầu gì, ta sẽ tận lực thỏa mãn. Đại Phật gân như là không thể chờ đợi thêm nữa.

"Cũng không có gì, chính là ta thấy ngươi có rất nhiều chùa miếu, treo thêm tranh ta đi, ta sẽ không để ngươi quá khó xử, chỉ cần tìm bừa một góc xó xỉnh treo lên là được." Tân Hà nhếch miệng nở nụ cười.

Góc xó xỉnh gì đó, chẳng qua chỉ là một cách nói.

Nếu muốn nhờ vả mình, nó sẽ không làm như vậy.

Hơn nữa tín đồ trong thế giới nhỏ này vô cùng thành kính, khi lễ Phật, sẽ không bỏ qua bất kỳ tôn thần phật nào trong chùa miếu.

Nhưng mà hiển nhiên Tần Hà đã xem thường lực hấp dẫn của việc "nhổ một ngụm' này, Đại Phật trực tiếp nói: 'Không cần phiền phức như thế, từ giờ trở đi, ngươi chính là chân Phật nơi này."

Dứt lời, nó vung tay lên, lập tức một đạo Phật quang bao phủ lấy Tần Hà.

Tần Hà không cảm giác được sự uy hiếp, liền vui vẻ tiếp nhận.

Phật quang bao phủ thân thể, toàn thân Tần Hà ngập trong ánh sáng, mang theo thần tính và siêu nhiên, khuôn mặt cũng trở nên trang nghiêm.

Tiếp đó, Đại Phật lại gọi mấy chục Hộ pháp, tăng tự, thần ni, chỉ vào Tần Hà, tuyên bố trước công chúng: "Bản Phật đã tới đại nạn, đây là chân linh bản Phật chuyển thế, hào Thanh Ngưu Phật, kỳ chuyển ba năm lẻ sáu tháng, các ngươi lấy lễ đãi như với ta, đừng kinh hoảng."

"Cẩn tuân pháp chỉ Thánh Phật."

Một đám Hộ pháp, tăng tự, thần ni cung kính lĩnh mệnh, ngẩng đầu ghi nhớ bóng dáng Tần Hà rồi xoay người rời đi.

Tần Hà đều có chút choáng váng.

Không phải bởi vì lời nói của Đại Phật, mà bởi vì nó lại vì "một bãi nước miếng" nửa đùa nửa thật của mình mà... Thoái vị?

Đây đã không phải là hận nghiến răng nghiến lợi gì nữa, mà là căm hận sâu đến tận linh hồn a.

"Chơi lớn như vậy?" Tần Hà ngạc nhiên.

"Không quan trọng, bởi vì... Đại nạn ta sắp tới." Đại Phật khẽ cười nhẹ.

Đây là lần đầu tiên nó lộ ra nụ cười, trong đó ẩn chứa sự không cam lòng cùng bất đắc dĩ, nhưng càng nhiều hơn chính là giải thoát.

"Ta tới đúng lúc như vậy?" Tần Hà lại càng ngạc nhiên hơn.

"Hắn tự mình phong ấn ta ở nơi này, chính là muốn để ta bị thời gian giết chết, hắn thành công, ta không thể phá vỡ lồng giam hắn sắp đặt, thời điểm tịch pháp buông xuống, chính là thời điểm đại nạn của ta."

"Cho nên, không quan trọng."

"Chỉ là sống ít đi một chút thời gian mà thôi, nhớ kỹ giao dịch giữa ta và ngươi.'

"Nếu ngươi thật sự đi tới Thâm Uyên, không cầu ngươi nhắn lời, cũng không cầu ngươi thật sự nhổ hắn một ngụm, chỉ cầu người gửi cho hắn một phong thư ta không phải ma, ta không trở thành dáng vẻ mà hắn tưởng tượng, như vậy ta đã thỏa mãn rồi."

"Đúng rồi, quả trứng kia có thể mang đi thì mang đi đi."

"Cứ như vậy đi, tạm biệt.

Dứt lời, Đại Phật liền chậm rãi nhắm mắt lại.

Chốc lát sau, Phật quang biến mất.

Ngay cả khí tức cũng đang suy yếu cực nhanh, lại là... Đã ngỏm.
Bình Luận (0)
Comment