Chương 616: Thiên đường của yêu ma
Chương 616: Thiên đường của yêu maChương 616: Thiên đường của yêu ma
Trấn ma ti, quanh năm bị mây đen bao phủ.
Xúi quẩy, sát khí, oán khí, tử khí, lệ khí tràn ngập, ngưng tụ thành mây đen dày đặc.
Thế giới này có tử vong, nhưng lại không có nơi nào giống Địa ngục.
Nếu có, vậy Trấn ma ti nhất định sẽ là một trong số đó.
Thành Lâm An to như vậy, một phần tư đều là địa bàn của trấn ma tỉ.
Trong truyền thuyết phát trận chồng chất, trên thực tế diện tích của nó còn lớn hơn so với từ bên ngoài nhìn vào rất nhiều, mà đây mới chỉ là bộ phận mặt đất, bộ phận dưới mặt đất lại càng lớn, càng rộng, càng âm trầm.
Không một ai biết đến tột cùng là bên trong chứa đựng những thứ gì, rồi lại sản sinh ra những thứ qì.
Cả tòa thành trì to như vậy với ngàn vạn sinh linh trấn áp mới khiến Trấn ma tỉ duy trì được vẻ yên tĩnh như bề ngoài.
Về phần trong màn đêm có bao nhiêu mạch nước ngầm đang cuộn trào mãnh liệt thì lại càng không có ai nói rõ được.
Trăng khuyết ngả về phía tây, đường phố thông hướng đến trấn ma ti giờ phút này.
Một con... không, nghiêm chỉnh mà nói thì phải là một đoàn bóng đen đang nhanh chóng xuyên qua bóng tối trên đường phố.
Toàn thân nó đều là gai nhọn, như một con cóc sáu chân, tiến về phía trước như ma quỷ, im hơi lặng tiếng, trong lúc đang nhanh chóng tiến lên, thậm chí còn không phát ra tiếng xé gió. Toàn thân nó đen nhánh gần như là dung nhập vào màn đêm một cách hoàn mỹ, chỉ còn lại một đôi mắt thâm độc trũng sâu, hai điểm đỏ ửng lóe ra ánh sáng cảnh giác và ngang ngược.
Nó không ngừng đi lại xung quanh trấn ma ti, đang quan sát thứ gì đó.
Bỗng nhiên, nó chui vào bóng tối trong góc phòng rồi bất động.
"Tí tách-"
Đúng lúc này, góc đường phía trước xuất hiện một người bán hàng rong, gã cảnh giác nhìn quanh bốn phía, gánh hàng đè nặng đến cong cả lưng nhưng y vẫn chạy chậm về phía trước, hô hấp dồn dập mà nặng nề.
Là một người bán hàng rong trẻ tuổi, dáng vẻ ước chừng hai ba mươi tuổi, hai gò má bám đầy sương gió.
Đại Cảnh Đế Quốc lập triều hơn một nghìn năm, ngoại trừ biên quan là nơi quan trọng, dường như chưa từng ban bố lệnh cấm đi đêm.
Không phải là không thể, mà là không cần thiết.
Bởi vì đêm tối, là thiên đường của yêu ma.
Màn đêm buông xuống, bách tính đã đóng cửa từ rất sớm, dù không thể trở vê nhà cũng phải tìm được một nơi trú tạm.
Trừ phi bất đắc dĩ, không có người nào sẽ du đãng trong màn đêm.
Nhưng thế nào cũng sẽ xuất hiện một số người bị cuộc sống bức bách và lôi kéo phải sống về đêm.
Điểm giống nhau của bọn họ chính là đi lại vội vàng, bước chân vội vã giống như đang gõ mõ cầu nguyện thần phật trên trời.
Cầu nguyện vận rủi đừng giáng xuống trên người bọn họ. Nhưng thần phật thì cách quá xa, yêu ma lại quá gần.
Những lời cầu nguyện này vĩnh viễn đều yếu ớt và bất lực như thế.
"Vút!"
Một đầu lưỡi đỏ choét bỗng nhiên bay vụt ra từ trong bóng tối, như tia chớp quấn lấy cổ người bán hàng rong, sau đó... răng rắc".
Một tiếng nứt xương giòn vang, người bán hàng rong chưa kịp phát ra âm thanh kêu thảm nào đã chui vào trong bóng tối.
"Kếo kẹt- kẽo kẹt-”
Ngay sau đó bên trong lại truyên ra âm thanh nhấm nuốt khiến người nghe rùng mình.
Sau mấy hơi,'phốc!".
Một chiếc giày máu thịt be bét bị phun ra, rơi xuống giao điểm giữa ánh trăng và hắc ám.
Sau đó, lại một chiếc giày khác.
Còn có một bộ y phục nhuốm máu.
Lại qua một hồi sau, bóng đen trâm thấp "gào thét" một tiếng liền rời đi.
Cứ như vậy, trong một lần bất hạnh, người bán hàng rong trẻ tuổi đã hoàn toàn biến mất.
Không ai biết gã là ai, gã là phụ thân của ai, là nhi tử của ai.
Sau khi hừng đông, tuần thành ti sẽ phát hiện nơi này lại tòi ra thêm một gánh hàng vô chủ, còn cả quần áo và giày tràn đầy vết máu trên mặt đất.
Chờ đến khi khiêng gánh hàng rong cản đường, dọn dẹp quần áo và giày xong xuôi, mọi chuyện liền xem như đã trôi qua. Sẽ không có người nào quan tâm xảy ra chuyện gì, lại càng không có ai đi điều tra.
Đương nhiên, đây là chuyện ngày mai mới xảy ra.
Mà đêm nay... vẫn chưa trôi qua.
Một lát sau, một thanh niên mặc áo gai khiêng một chiếc xẻng lớn đi tới từ nơi không xa, nhìn quần áo dính máu trên mặt đất một chút, thấp giọng mắng một câu rồi lại biến mất ở một đầu đường khác. ...
Quan sát từ trên không trung, trấn ma ti tựa như một con thú khổng lồ vô biên nằm sấp trên mặt đất.
Mà bóng đen chỉ là một con côn trùng nho nhỏ.
Nó cẩn thận từng li từng tí vây quanh cự thú vô biên, từ đầu đến cuối luôn giữ khoảng cách hai con đường, không dám tiếp xúc quá gần, dường như đang e ngại sẽ bị con cự thú vô biên này cắn nuốt.
"Cạc cạc cạc cạc-”
Sau khi vờn quanh một vòng, nó lại quay về chỗ cũ.
Thời gian kéo dài có chút buồn bực, mùi máu tươi trong cổ họng có thể trấn an nó cũng đang dần trở nên phai nhạt.
Nội tâm nó càng ngày càng nôn nóng, im lặng một lát, ánh mắt nó ngưng tụ, cái miệng cóc lớn mở ra, hai hàng khí quan dưới hàm giống như là mang cá phát ra thanh âm sột soạt rất nhỏ.
Trực tiếp kêu gọi-
Sau vài hơi, không biết có phải nó nghe thấy tiếng gì hay không, bỗng nhiên nó nhảy lên đầu tường, trong đôi mắt lạnh lẽo phản chiếu mấy tòa nhà lâu vũ đèn đuốc sáng trưng ở nơi xa. Sau đó... VụtI"
Nó hóa thành một đoàn hắc khí biến mất tại chỗ, phi thẳng đến lâu vũ, tốc độ nhanh như tia chớp.
Rất nhanh, nó đã xuất hiện trong bóng tối cách lâu vũ không xa.
Ngẩng đầu nhìn lên, lâu vũ cao ngất, tiếng người huyên náo, ánh nến tươi sáng, không hề hòa hợp với bóng tối xung quanh, biển hiệu là ba chữ vô cùng tỉ mỉ xinh đẹp: Thúy thanh lâu.
Bóng đen ẩn núp, trong mắt hàm chứa kiêng kị không ngừng dò xét.
Nhưng mà đúng vào lúc này, nó bỗng nhiên cảm nhận được một trận gió mạnh ở phía bên cạnh đập vào mặt.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, một chiếc xẻng lớn màu đen cấp tốc phóng đại trong mắt nó.
"Cạchl"
Một tiếng giòn vang.
Bóng đen chỉ cảm thấy khắp thế giới đều là ngôi sao.
Khi đang đầu váng mắt hoa, nó mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt người.
Trẻ tuổi, giống như là người bán hàng rong mới vừa bị nó ăn vào bụng kia.