Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 617 - Chương 617: Thúy Thanh Lâu

Chương 617: Thúy thanh lâu Chương 617: Thúy thanh lâuChương 617: Thúy thanh lâu

"CạchI"

"Cạchl"

"Cạchl"

Xẻng sắt lớn của Tần Hà vung mạnh ba lần liên tiếp, bóng đen mồm phun máu tươi, đầu lưỡi duỗi dài, không có động tĩnh.

Tần Hà đá cho nó hai phát, sau khi xác định nó đã chết hắn bèn lôi một chân của nó rời đi.

Vết máu thật dài, kéo dài một đường từ trước cửa Thúy thanh lâu đến giao lộ.

Sau đó dần dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng chậm rãi biến mất.

Chỉ có điều máu của nó không phải màu đỏ mà là màu xanh lục.

Ánh sáng lạnh lẽo của trăng khuyết chiếu xạ trên vết máu màu xanh lục, phát ra ánh sáng xanh óng ánh, phá lệ yêu dị.

Quan sát từ trên cao cứ như là một con giun đang uốn lượn. ...

Thúy thanh lâu.

Bên trong một gian phòng hắc ám, Huyễn Điệp Yêu Nữ bị khóa thành hình chữ đại () ở chính giữa gian phòng.

Tứ chi và cổ đều bị khóa lại bằng tỏa yêu hoàn điêu khắc bằng bí ngân và tử kim, bên trên có ánh sáng lấp lánh đang chảy, giam giữ hầu như tất cả năng lực của nàng ta.

Người, yêu, ma đối chiến lẫn nhau không biết đã bao nhiêu năm tháng. Đã sớm nghiên cứu lân nhau một cách triệt để.

Nếu rơi vào tay đối phương, không thể tránh thoát kịp thời thì kết quả nhất định là bị chèn ép đến chết.

Nếu không có cứu viện thì rất khó có cơ hội tránh thoát.

"Tên thợ thiêu thi chết tiệt kia, ta đường đường là nữ thần của Điệp đảo, ngươi dám bán ta đến nơi này, ta sẽ không tha cho ngươi, tuyệt đối không tha cho ngươi!"

"Ngươi đợi đói"

"Ngươi cứ đợi đói"

Huyễn Điệp Yêu Nữ nghiến răng nghiến lợi chửi mắng liên thanh, đã hai ngày trôi qua, răng ngà của nàng ta sắp bị mài nhỏ, cuống họng vì chửi mắng mà cũng sắp thành câm luôn.

Đường đường là nữ thần Điệp đảo, mị hoặc chúng sinh, cho tới bây giờ chỉ có nàng ta chủ động.

Nàng ta mà đã coi trọng thì trốn không thoát, nàng ta không thích thì không sống được.

Mà bây giờ mụ tú bà của thanh lâu này... lại muốn cưỡng ép nàng ta kinh doanh.

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

Nàng ta thề, không lâu nữa đâu, chắc chắn nàng ta sẽ san bằng cả nơi này.

Loạn lạc sắp tới, toàn bộ vương triều Đại Cảnh đều sẽ bị hủy diệt.

Nhân tộc sẽ biến thành huyết thực, không ai có thể ngăn cản. Đúng vào lúc này, tai của Huyễn Điệp Yêu Nữ nhúc nhích, nó bỗng nhiên nhìn về phía bóng tối ngoài cửa sổ, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Nàng ta đã nghe thấy âm thanh sột soạt, đó chính là cứu binhI

Nàng ta vội vàng phe phẩy đầu cánh bướm tiến hành đáp lại, cánh bướm phe phẩy tốc độ cao khuếch tán ra một vòng gợn sóng cực kỳ nhỏ, phóng ra ngoài.

Nhưng mà qua rất rất lâu, Huyễn Điệp Yêu Nữ cũng không nhận được thêm một hồi âm nào nữa.

Âm thanh sột soạt lúc trước dường như chỉ là một loại ảo giác, không còn vang lên nữa.

Sau đó Huyễn Điệp Yêu Nữ lại vỗ cánh rất nhiều lần, lại vẫn như cũ không nhận được phản hồi.

Chính vì vậy mà khiến nàng ta sinh lòng tuyệt vọng, bản thân rơi vào địa bàn của nhân tộc, còn bị khóa lại, không có ngoại lực trợ giúp, nàng ta không có bất kỳ biện pháp nào có thể thoát khỏi nơi này.

"Kẽo kẹt-'

Đúng lúc này, cửa lớn của gian phòng bị mở ra.

Một nữ nhân vóc người trong vo, mặt mũi dữ tợn, ngoài miệng còn ngậm thuốc lá sợi dẫn đầu đi vào, sau lưng dẫn theo một thanh niên môi hồng răng trắng, mặt mày như ngọc.

Trong tay thanh niên bưng một mâm thức ăn, bên trên có rượu có thịt, còn có quả mọng lóng lánh.

Ánh mắt Huyễn Điệp Yêu Nữ dừng lại trên quả mọng một cái chớp mắt, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng. Đó là loại quả thuộc hàng thượng phẩm hiếm gặp trong rừng sâu núi thẳm, hương vị ngon ngọt mọng nước, khiến cảm giác đói bụng của nàng ta trong nháy mắt tăng lên gấp mười lần.

Mặc dù nàng ta là yêu thuộc Dũng tuyền cảnh nhưng dù sao vẫn chưa tích cốc, ba ngày không ăn không uống, vẫn bị đói đến hoảng.

"Khanh khách... sao rồi tiểu mỹ, đã nghĩ thông suốt chưa?”

Nữ nhân cầm thuốc lá sợi đi đến trước mặt Huyễn Điệp Yêu Nữ, hài lòng quan sát một chút dáng người của nàng ta, nhả một vòng khói vê phía nàng, mỉm cười hỏi.

Đây là tú bà của Thúy thanh lâu, cũng là nhân tài kiệt xuất trong nghề này ở thành Lâm An, Thái Linh Lung.

Theo truyền thuyết thực lực thâm sâu khó dò, hoa khôi, đầu bảng còn cả tướng công qua tay bà ta dạy dỗ đều nổi tiếng khắp cả kinh thành.

"Ta có chết cũng sẽ không nghe theo ngươi, muốn chém muốn giết hay muốn làm gì thì cứ tự nhiên, nhưng ngươi nhớ kỹ cho ta, dám đụng đến ta, Điệp đảo sẽ không tha cho ngươi đâu." Huyễn Điệp Yêu Nữ nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.

"Ái chà, miệng lưỡi còn cứng rắn lắm, xem ra vẫn chưa đói lắm, vậy ngày mai ta lại đến sau-"

"Ngươi cũng cẩn thận mà suy nghĩ lại chút đi, chẳng qua là bán nghệ mà thôi chứ chẳng phải bắt ngươi bán thân, đợi đến khi ngươi kiếm đủ tiền chuộc rồi, ta cam đoan sẽ thả ngươi đi."

"Ta đã tốn tiền mua lại ngươi thì không có khả năng chấp nhận thua lỗ, sao ngươi cứ phải tự làm khó chính mình làm cái gì."

Thái Linh Lung cũng không tức giận, lại nhả một vòng khói vê phía Huyễn Điệp Yêu Nữ, liền lắc lư thân hình to mọng quay người rời đi, cuối cùng còn nói với thanh niên đứng bên cạnh: "Tiểu Vũ Tử, chúng ta đi."

"Vâng, Thái ma ma."

Thanh niên lộ ra một nụ cười lấy lòng, sau đó hắn ta nhìn Huyễn Điệp Yêu Nữ một cái rồi vội vàng đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment