Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 621 - Chương 621: Không Phá Đi Ngươi Là Tôn Tặc

Chương 621: Không phá đi ngươi là tôn tặc Chương 621: Không phá đi ngươi là tôn tặcChương 621: Không phá đi ngươi là tôn tặc

"Rầm râầm rầm!"

"Mở cửa mở cửa!"

Đội chính trông thấy Ngưu Thừa An tiến về phía cửa tiệm thiêu thi, lập tức dẫn hai tên thủ hạ vượt lên trước gõ cửa.

Có điều, lấy lực gõ cửa của y, nói là gõ cửa còn không bằng nói là phá cửa.

Toàn bộ cửa lớn cùng với vách tường đều bị chấn động đến run lên, tro bụi rì rào rơi xuống.

"Người nào vậy, cửa lớn nhà ta không cần tiền à?"

"Mới sáng sớm ngày ra có để người khác ngủ hay không!"

"Người ta còn chưa tỉnh! Ngủ! Đấy!"

"Biến đi!"

Đúng lúc này, bên trong truyền ra một trận tiếng mắng chửi xé họng.

Sắc mặt đội chính cứng đờ, trên mặt thoắt cái liền xuất hiện một vệt đỏ, chỉ vào cửa lớn nói: "Đại nhân... Cái này, bên trong, bên trong dám mắng chúng tal"

Trấn ma ti, một nha môn còn có tuổi đời dài hơn cả vương triều.

Vương triều nước chảy, Trấn ma ti làm bằng sắt.

Không quan tâm vương triều trên vùng đất này thay đổi như thế nào, Trấn ma tỉ vẫn luôn có thể từ Trấn ma tỉ tiên triêu lắc mình biến hoá, trở thành Trấn ma ti của vương triều mới. Cháu ngoại thắp đèn lồng, chiếu theo lệ cũ.

Trấn ma tỉ, cao thủ nhiều như mây, thế lực thấm vào tất cả mỗi một góc của vương triêu, hơn nữa thông qua ti nha cung ứng vật tư, bọn họ cũng gián tiếp quản lý quyền kinh tế của thiên hạ này.

Nói thẳng ra, nó là một cực quyền lực vương triều.

Dám trực tiếp mở miệng mắng bọn hắn "Biến đi" một cách không nể mặt mũi như thế, ngoại trừ một ít thế gia cùng hoàng tộc ngang tàng, dân chúng bình thường gần như là không dám tưởng tượng.

Nhà giam của Trấn ma ti, không chỉ giam giữ mỗi yêu ma.

Bắt một vài người vào trong đó rút gân lột da thì cũng chẳng coi là chuyện gì.

Ta nói ngươi là yêu ma, ngươi chính là yêu ma.

Gì, ngươi không phải?

Vậy ngươi chính là bị yêu ma bám vào người, cũng coi là yêu ma rồi.

Ngưu Thừa An nghe tiếng mắng chửi này, cũng là nhíu mày.

Có điều âm thanh có hơi kỳ quái, cảm giác tựa như không phải là con người, ngược lại giống như là tiếng thuộc loài chim như chim sáo, vẹt vậy.

Ngưu Thừa An ra hiệu ánh mắt cho đội chính tiếp tục gõ cửa.

Một cửa tiệm thiêu thi nho nhỏ, dám nhục mạ người của Trấn ma tỉ, to gan lớn mật.

"Mở cửa mở cửa!"

"Trấn ma tỉ tra án!"

"Nếu còn không mở cửa chúng ta sẽ phá hủy luôn cái cửa tiệm thiêu thi này của ngươi!" |

Đội chính mang theo hai tên thủ hạ tiếp tục phá cửa, lần này càng hung ác hơn lần trước.

Mới vừa rồi còn là dùng tay, lần này thì trực tiếp dùng cả cán đao cùng chân đạp.

Nhưng mà bất kể bọn họ nện thế nào đạp ra sao, cái cánh cửa nhìn như lung lay sắp đổ này, lại vẫn như là da gân, vô cùng vững chắc.

"Phá đi, có gan ngươi cứ phá đi!"

"Không phá đi ngươi là tôn tặc!"

"Lát nữa đốt hết toàn bộ cái đám các ngươi luôn!"

Trong phòng, giọng nói xé họng không cam lòng, tiếp tục chửi mắng ầm ï.

Lông mày Ngưu Thừa An lập tức càng nhíu chặt lại.

Chuyện này không thích hợp.

Cánh cửa này mơ hồ như là có lực lượng trận pháp đang chấn động, hơn nữa giọng nói bên trong kia còn phách lối không tưởng nổi.

Chuyện kiểu như vậy, hoặc là có đầy đủ lực lượng.

Hoặc là đồ thân kinh.

"Ngừng!"

Ngưu Thừa An vội vàng giơ tay lên, gã ngửi được khí tức nguy hiểm.

"Đại nhân, làm sao vậy?” Đội chính nghi hoặc nhìn Ngưu Thừa An.

Nếu là Ngưu Thừa An không hô ngừng, y đã chuẩn bị dùng khúc gỗ đâm cửa rồi. Một cửa tiệm thiêu thi nho nhỏ, cũng dám chống đối đại gia của Trấn ma ti, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, nhất định phải phá hủy nó.

"Rút lui

Ngưu Thừa An không mở miệng giải thích, lập tức quay đầu rời đi.

Hai chọn một, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Đội chính sửng sốt một lát, sau đó mới mang mặt mũi tràn đầy nghi ngờ vội vàng đuổi theo.

'Ây ây ây, đừng đi chứt"

"Phá nhà phá cửa đi chứ, không phá ngươi là tôn tặc!"

“Tôn tặc, quay lại!"

Trong phòng thiêu thi, giọng nói xé họng tiếp tục mắng chửi.

Cho đến khi đám người Ngưu Thừa An đã rời đi rất xa, giọng nói vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ chửi mát.

"Đại nhân... Tình huống gì?" Đội chính thận trọng hỏi.

Giáo úy Điển quân của Trấn ma ti, đó nhất định phải là cường giả Dũng tuyên cảnh chân chính, Ngưu Thừa An cũng vậy.

Bất kể là thân phận hay là thực lực, phản ứng như thế, khiến đội chính cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

"Tên thợ thiêu thi này là mới tới." Ngưu Thừa An không giải thích nhiều, lại hỏi: "Địa đầu xà khu này là ai?"

"Thợ đầu mục là Hình Lão Tam, còn có hai tên tay chân, gọi là Hoàng Đại và Hoàng Nhị." "Gọi bọn họ tới gặp ta."

"Vâng....

Đoàn người chân trước vừa đi, chân sau Tần Hà đã vác một cái đùi cừu nướng trở lại, đầu mỡ trên miệng còn chưa lau đi hết.

Không vì cái gì khác, pháp trận phòng thiêu thi báo hiệu cho hắn, hắn vội vàng chạy về.

Tần Hà trái xem phải xét không nhìn thấy người nào, cúi đầu quan sát dấu vết hằn trên cánh cửa, sắc mặt không khỏi đen lại, tức giận mắng: "Mẹ nó điêu dân, ai làm!"
Bình Luận (0)
Comment