Chương 622: Không biết không phải là câu trả lời
Chương 622: Không biết không phải là câu trả lờiChương 622: Không biết không phải là câu trả lời
"Là Trấn ma tỉ làm!"
"Bọn họ còn nói muốn hủy diệt nơi này!"
"Gia, phá hủy Trấn ma tỉ đi, phá hủy nó!"
"Trấn ma ti?" Tân Hà liếc mắt nhìn nó, nghi ngờ hỏi: "Trấn ma tỉ tới tìm ta làm gì?”
"Nói là muốn tra án!"
"Bọn họ chính là đang ức hiếp người, gia, chuyện này không thể nhịn!"
"Cửa cũng bị bọn họ đập hỏng rồi, không thể nhịn nữal"
Sau khi mở cửa, Ma Phi trong lông chim nhảy trên tránh dưới, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, giật dây Tần Hà trả thù. ...
Cùng lúc đó, tuần thành thự của Trấn ma tỉ.
Hoàng Đại, Hoàng Nhị nơm nớp lo sợ gần như là bị áp tải tiến vào đại đường của tuần thành thự, vừa nhìn thoáng qua đã trông thấy Ngưu Thừa An ngồi ngay thượng thủ trên đại đường.
Ngưu Thừa An, chỉ huy điền quân mới nhậm chức của tuần thành thự, vừa được triệu hồi từ biên thành về Lâm An, có lẽ ở Trấn ma ti chỉ là một tên đầu sỏ nhỏ bé, nhưng ở trước mặt những kẻ lẻo mép ham ăn biếng làm này thì chính là nhân vật lớn chưởng quản việc sống chết.
"Ngưu... Xin chào Ngưu đại nhân-" Hoàng Đại nịnh nọt chào hỏi.
Ngưu Thừa An bưng chén trà liếc mắt nhìn gã, không nói một lời.
Ngược lại là đội chính đứng dậy nở một nụ cười tà mị, chỉ tay vào hai người Hoàng Đại, Hoàng Nhị trực tiếp ra lệnh: "Đánh cho tat"
"Rõ!"
Mấy tên thuộc hạ lĩnh mệnh, lập tức xông lên vừa đấm vừa đá cho hai người Hoàng Đại và Hoàng Nhị một trận.
Hoàng Đại Hoàng Nhị có dự cảm hôm nay tới nơi này không có chuyện gì tốt, nhưng cũng không nghĩ tới vừa đi lên mới nói xong một câu đã phải chịu một trận đánh.
"Cứu mạng, đừng đánh nữa -"
"Tại sao lại đánh chúng ta?”
"A - _"
Hai người bị đánh đến mức kêu cha gọi mẹ, lăn ra đất cầu xin tha thứ.
Đội chính thưởng thức bộ dạng bị ăn đánh của hai người một hồi lâu, thấy cũng tàm tạm rồi mới giơ tay ngăn lại.
Hoàng Đại Hoàng Nhị tức mà không dám nói, oan mà không dám kêu, bộ dạng thì khỏi phải nói quá thê thảm, mặt mũi bầm dập, toàn thân đều là dấu chân.
"Có biết tại sao lại đánh các ngươi không?" Đội chính khoanh tay nhìn từ trên cao nhìn xuống hỏi.
"Không... Không biết." Hoàng Đại ngơ ngác lắc đầu, vẻ mặt cầu xin lại hỏi một câu: "Tại sao?”
"Thật ra ta cũng không biết." Đội chính cười.
Hắn ta nói cũng không ngoa, lúc hắn ta và Ngưu Thừa An ở biên quân bắt tù binh, chính là làm như vậy. Quan tâm nó là gì làm chi, lúc gặp mặt cứ đánh trước rồi nói, đánh xong thì cũng trở nên trung thực rồi, nếu không thành thật vậy lại đánh thêm lần nữa.
Hoàng Đại bụm mặt, vốn cũng chẳng dám nói tiếp.
Gã đã sớm nghe nói rằng hạng người có thể trở về từ biên cảnh đều là những người độc ác.
Hôm nay xem như được tiếp thu kiến thức rồi.
"Hỏi các ngươi một người, chỗ rẽ ngoặt góc phía Nam trước đường lớn của Trấn ma ti có một tên thợ thiêu thi mới tới là chuyện như thế nào, tên gọi là gì, có lai lịch ra sao?" Đội chính tiến vào vấn đề chính.
Hoàng Đại vừa nghe thấy vấn đề này, thiếu chút nữa khóc ra tiếng.
Tên thợ thiêu thi kia là chuyện như thế nào đến hiện tại gã cũng không biết rõ ràng, trước kia nơi đó có một gian cửa hàng thiêu thi đã bị bỏ hoang, có lẽ nguyên nhân là bởi vì quá gần Trấn ma ti, xúi quẩy quá thịnh, mở cửa hàng ở đó cũng chẳng tồn tại được lâu, dần dần liền bị bỏ hoang.
Cửa hàng mới, dường như là trong vòng một đêm liền xuất hiện.
Về phần thân phận và bối cảnh của tên thợ thiêu thi kia ra sao, gã không biết tí gì cả, lần trước còn bị chịu đánh một trận vô ích.
"Ta đang hỏi các ngươi đấy?" Đội chính nhướng mày.
Hoàng Đại đành phải kiên trì lắc đâu,Quan gia, chúng ta... cũng không biết, người nọ rất lợi hại, hai bọn ta đều đánh không lại hắn, không biết hắn đến từ nơi nào."
"Không - biết - hả?"
Quả nhiên, ánh mắt nguy hiểm của đội chính nhíu lại, nói ra từng chữ. "Ta... bọn ta thề với trời... nếu có nửa câu nói dối sẽ bị trời giáng sấm sét, chết không yên ổn, bọn ta thật sự không biết mà -"
Hoàng Nhị thấy thế không ổn, vội vàng thề thốt.
"Đánh!"
Đáp lại hai người bọn họ chính là đội chính nhẹ nhàng vung tay lên.
Không biết?
Từ xưa đến nay, không biết không phải là câu trả lời.
Không có câu trả lời, vậy thì đánh tiếp, đánh tới khi nào trả lời được mới thôi.
Đánh tới cuối cùng có lẽ vẫn sẽ không có, nhưng có lẽ sẽ có.
Về phần mệnh, có khả năng là thứ rẻ mạt nhất ở thế giới này.
Tiếp theo, Hoàng Đại Hoàng Nhị bị đánh như giết heo, kêu cha gọi mẹ, gào rú thảm không thôi.
Mặc dù bọn họ là Chân nguyên cảnh, nhưng chút thực lực ấy của Chân nguyên cảnh rơi vào Trấn ma tỉ nếu dám phản kháng vậy thì chết cũng sẽ là một loại hy vọng xa vời.
Từ đầu đến cuối Ngưu Thừa An vẫn luôn uống trả, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn hai người lấy một lần.
"Đại nhân, Hình Tam tới rồi." Đúng lúc này, một thủ hạ chạy vào bẩm báo.
Lúc này Ngưu Thừa An mới mở mắt ra, nhẹ nhàng phất phất tay.
Thủ hạ hiểu ý, vội vàng đi ra ngoài thông truyền.
Đội chính cũng vẫy lui đám thủ hạ đang đánh người.
Hoàng Đại và Hoàng Nhị nhặt được một cái mạng, co quắp cuốn xéo sang một bên, trông thảm không nỡ nhìn, rên cũng không dám rên một tiếng.
Rất nhanh, một người nam nhân trung niên mặc y phục lông thú, tướng mạo có chút phúc hậu, trong mắt lộ vẻ khôn khéo nịnh nọt đi vào cửa.
Ông ta trông thấy Hoàng Đại và Hoàng Nhị thê thê thảm thảm trong một góc thì cơ thịt trên mặt không khỏi run một chút, vội vàng điều chỉnh biểu cảm cúi đầu khom lưng nói: "Tiểu nhân Hình Tam, bái kiến Ngưu đại nhân."
"Nghe qua uy danh của Ngưu đại nhân, tiểu nhân đã sớm muốn trông thấy phong thái của Ngưu đại nhân, đáng tiếc lại không có cơ duyên bái phỏng, hôm nay được Ngưu đại nhân triệu kiến tiểu nhân vinh hạnh vạn phần, dâng lên một chút lễ mọn, mong rằng Ngưu đại nhân vui vẻ nhận cho."
Vừa nói dứt lời, Hình Tam móc từ trong tay áo ra một túi tiên, hai tay nâng lên trên đỉnh đầu.
"Hừ hừ, cũng biết phép tắc đấy."
Đội chính tiến lên trước một bước cầm lấy, mở túi tiền ra xem xét, bên trong lóng lánh ánh tím, là mười mấy đồng tử kim tệ.
Một viên tử kim tệ đáng giá một ngàn viên bí ngân tệ, mười mấy viên chính là hơn một vạn ngân tệ.
Đội chính ước lượng túi tiên trong tay sau đó nhét vào ống tay áo, cười nói: "Tìm ngươi đến đây cũng không có việc gì lớn, tên thợ thiêu thi mới tới địa bàn của ngươi kia, là chuyện như thế nào? Nghĩ cho kỹ đi rồi hãy trả lời."
Nói xong câu cuối cùng còn tức giận bĩu môi hất về phía Hoàng Đại và Hoàng Nhi.
Ý tứ rất rõ ràng, trả lời không tốt, kết cục của Hoàng Đại Hoàng Nhị cũng chính là kết cục của ngươi. Hình Tam nhìn lướt qua Hoàng Đại và Hoàng Nhị, khuôn mặt run rẩy, ánh mắt ông ta liếc ngang liếc dọc, thận trọng nói: "Bẩm đại nhân, lai lịch của thợ thiêu thi kia rất bí ẩn, tạm thời tiểu nhân vẫn chưa tra rõ được lai lịch của hắn."
"Chỉ thế thôi?" Đội chính nhướng mày.
Sắc mặt Hình Tam run rẩy, vội vàng xoay sở, Có điều... tiểu nhân có thể đi điều tra, bảy... bảy ngày sau có thể cho đại nhân một câu trả lời."
Nói xong ông ta nhìn về phía Ngưu Thừa An, nhưng mà Ngưu Thừa An uống trà, vẫn không nói lời nào như cũ.
Phảng phất giống như là không nghe thấy gì cả, chuyên chú vào trong chén trà.
"Năm... năm ngày!"
Hình Tam sợ đến đổi giọng, ông ta có thể trở thành đầu sỏ của thợ thiêu thi vùng này, tất nhiên không phải người bình thường, giao tiếp với quan gia, im lặng chính là không hài lòng.
Nhưng mà Ngưu Thừa An vẫn không nói chuyện.
Hình Tam thấy thế chỉ có thể cắn răng dậm chân nói: "Ba ngày, ba ngày là đủ rồi!"
Lần này Ngưu Thừa An rốt cuộc cũng có phản ứng, hắn ta giơ tay lên, nhẹ nhàng quơ quơ.
Hình Tam thấy thế thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này lại sờ cái trán một chút, bên trên tinh mịn, dày đặc, tất cả đều là mồ hôi lạnh.