Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 623 - Chương 623: Sứ Giả Của Vạn Yêu Quốc Đến

Chương 623: Sứ giả của Vạn Yêu Quốc đến Chương 623: Sứ giả của Vạn Yêu Quốc đếnChương 623: Sứ giả của Vạn Yêu Quốc đến

Sau khi ra khỏi Trấn ma ti, Hình Tam vẫn luôn cau mày.

Chợt vừa nghe tin người của Trấn ma tỉ triệu kiến, trong lòng ông ta vẫn luôn thấp thỏm, sau khi đến đây quả nhiên không có chuyện tốt.

Nếu không phải ông ta cũng coi như một tay già đời trà trộn trong kinh thành, từng phải trả giá vì vô tích sự thì hôm nay muốn giữ thể diện cũng khó.

Đám sát nhân ăn người không nhả xương của Trấn ma ti này, ngày bình thường chỉ nên kính trọng chứ không nên tiếp xúc gần, có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu.

Nhưng không thể tránh được việc bị bọn họ tìm tới cửa.

Nghĩ đến vấn đề này, Hình Tam nhìn thoáng qua Hoàng Đại và Hoàng Nhị ở phía sau.

"Đúng là đồ vô dụng." Hình Tam dạy dỗ một câu.

Hoàng Đại và Hoàng Nhị cúi đầu, không dám lên tiếng, nếu không phải hôm nay Hình Tam đến, bọn họ không biết còn sẽ bị đánh đến khi nào.

"Tam gia, chuyện này... làm sao bây giờ?" Hoàng Đại nhắm mắt hỏi.

Hoàng Nhị đưa ra kiến nghị: "Hay là chúng ta gọi thêm mấy người, trực tiếp đánh đến tận cửa nhà hắn."

"Ngu xuẩn!"

Lúc này Hình Tam trực tiếp trừng mắt trách mắng: "Ngươi không dùng đầu óc mà ngẫm lại xem, nếu có thể đánh được người này, Trấn ma ti còn cần tìm chúng ta đến tra hỏi để làm gì, trực tiếp đánh người nọ một trận chẳng phải nhanh hơn đánh cho các ngươi tỉnh ra à?"

Lời này vừa ra, Hoàng Nhị và Hoàng Đại cuối cùng cũng hiểu rõ mấu chốt, lập tức hít một hơi khí lạnh.

Người mà Trấn ma ti đối xử một cách quanh co lòng vòng, sao có thể là người thường được?

Ấn tượng đối với Tần Hà lần này đã quay ngoắt 180 độ.

Chỉ là phàm thể cảnh, cảnh giới tu luyện của mấy người buôn bán nhỏ, lại có thể dễ dàng đánh cho hai người chân nguyên cảnh là bọn họ đến răng rơi đầy đất.

Thợ thiêu thi là một nghề nghiệp thấp kém, đã nguy hiểm thì thôi lại còn đen đủi, người bình thường tất nhiên là tránh còn không kịp, dưới tình huống bình thường phàm là người có địa vị cũng sẽ không thèm xử lý.

Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Địa giới Đam Châu, không biết mấy vạn dặm, người tu luyện như cá diếc sang sông, các loại pháp môn vô cùng phong phú, nói không chừng còn có nhân ma tu luyện xúi quẩy, oán khí, âm khí ẩn núp.

Hoàng Đại và Hoàng Nhị lập tức không dám nói nữa, cũng đánh mất chủ ý.

Về phần Hình Tam, ông ta vẫn luôn cau mày.

Tên thợ thiêu thi không tuân thủ luật lệ kia, ông ta thật sự rất muốn dùng một mồi lửa thiêu chết hắn.

Không có hắn thì sẽ không có nhiều chuyện rắc rối như bây giờ. ...

Chuyện trong thiên hạ.

Chuyện liên quan đến người bình thường dù lớn thế nào thì vẫn là việc nhỏ.

Mà chuyện liên quan tới kẻ mạnh dù nhỏ thì cũng là việc lớn.

So sánh với động tĩnh của Vạn Yêu Quốc, rất nhiều chuyện của Đại Cảnh Quốc đều là việc nhỏ.

Về phần chuyện của Ngưu Thừa An, Hình Tam, đó hoàn toàn không được coi là chuyện.

Hai ngày sau, một tin tức truyên khắp thành Lâm An.

Huyết Dực Bức vương của Vạn Yêu Quốc cử sứ giả sang Đại Cảnh Quốc, đội ngũ đã đến vùng lãnh thổ ngoại ô.

Nếu như chỉ là sứ giả đi sứ thì cũng không đến mức gây xôn xao dư luận, trọng điểm là đội ngũ sứ giả mà Huyết Dực Bức vương điều động vô cùng cường thế, còn xảy ra xung đột với bên phía biên quân, đã khiến rất nhiều người chất.

Hình thức đi sứ này, nói là đi sứ, không bằng nói là hưng sư vấn tội.

Đến nỗi rốt cuộc là vì chuyện gì, trên phố nghị luận ầm ï.

Bên trong một gian tửu lầu.

"Biết tin gì chưa, tám chín phần mười là Huyết Dực Bức vương muốn khai chiến với Đại Cảnh Quốc đấy?" Một vị thực khách nhỏ giọng bàn tán.

"Đây mà gọi là tin mới gì chứ, muốn khai chiến thì khai chiến, ai sợ chúng chứ?" Một tráng hán hai tay để trần, ngực xăm hoa văn hình đầu thú ngồi cùng bàn ôm ồm nói.

"Ôi, xem khẩu khí của ngươi kìa, Huyết Dực Bức vương chính là yêu vương đứng đầu của Vạn Yêu Quốc, một ngụm của nó có thể nuốt chửng nửa cái kinh thành đấy." "Chậc, nếu Vạn Yêu Quốc dám đánh đến đây, hai đại tông môn là Lăng Tiêu tông và Bạch Vân các có thể ngồi yên không quan tâm chắc?" Hán tử gân cổ lên cãi.

"Nói thì nói thế thôi, nhưng nếu thật sự xảy ra xung đột, đối với Đại Cảnh Quốc chắc chắn không phải chuyện tốt, những năm gần đây Đại Cảnh Quốc và Bắc Lương không ngừng ma sát, nếu bên phía Vạn Yêu Quốc thật sự nổi dậy thì coi như phiền toái.

"Cũng đúng, làm gì có chuyện nhẹ nhàng như ngươi nói."

"Xảy ra một chuyện lớn không tốt."

"Coi bộ dạng nhát gan của các ngươi kìa, hừ." Tráng hán hừ lạnh một tiếng, dừng một lát, trên mặt gã hiện lên một tia tham lam nói: "Nghe nói sứ giả đi sứ lần này chính là một con bán giao*, bán giao đó. Toàn thân trên dưới của bán giao đều là bảo vật, ta nói này, chi bằng chúng ta dứt khoát xử lý nó, hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng."

*(Giao trong giao long)

Lời này vừa ra, mấy người đang bàn tán đồng thanh hít một hơi khí lạnh, nhìn tráng hán với vẻ mặt không thể tin nổi.

Có người nhìn không nổi nữa bèn nói với gã một câu: "Sao, ngươi lại còn muốn lấy bảo vật của giao long à?"

"Loại chuyện này cũng chỉ có tên điên như ngươi mới dám nghĩ thôi!"

"Họa từ miệng mà ra, ngươi im miệng đi!"

Đám người nhao nhao phụ họa.

Hán tử không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì nữa.

"Tiểu nhị, tính tiền." Đúng lúc này, một người thanh niên mặc áo gai ngồi bàn bên cạnh đứng dậy hô lớn.

"Gia, ngài đã ăn xong rồi à." Tiểu nhị vội vàng tiến lên, người này chính là khách quen của quán dạo gần đây, ra tay vô cùng xa xỉ.

"Ừ." Thanh niên áo gai 'ừ' một tiếng, trả tiền, lại ước lượng túi tiền rõ ràng đã xẹp xuống, lẩm bẩm một câu: "Hầy, lại sắp hết tiên rồi -"
Bình Luận (0)
Comment