Chương 625: Lâm Tiểu Nga
Chương 625: Lâm Tiểu NgaChương 625: Lâm Tiểu Nga
Thi thể tên là Lâm Tiểu Nga, là một nữ tử bình thường, dáng vẻ có chút xinh đẹp.
Đáng tiếc số mệnh không tốt, sau khi lấy chồng không lâu, quê hương đã phải chịu cảnh yêu ma quấy phá.
Toàn bộ tiểu sơn thôn gần như biến thành thức ăn trong miệng yêu ma.
Chỉ có cực ít người giữ được một mạng, trong đó bao gồm nữ tử tên Lâm Tiểu Nga này.
Gia viên bị hủy, không còn người thân, Lâm Tiểu Nga không nơi nương tựa chỉ có thể lưu lạc đến chốn phong trần, dừng chân ở một viện quán thanh lâu vắng vẻ tại kinh thành.
Viện quán thanh lâu không lớn, quy cách không cao, cũng không có khúc nghệ cao nhã gì, người tới cửa chính là làm loại chuyện kia, chính là kiểu vô cùng trực tiếp đó.
Khách vào đó tiêu tiền đều là một vài người buôn bán nhỏ thuộc tâng dưới chót.
Tú bà là một mụ già không có lương tâm xứng đáng bị giết ngàn đao, mặc kệ sự sống chết của các cô nương, vừa đến đã bắt đi phục vụ, cả năm không ngừng nghỉ, mang thai thì cho uống một bát canh phá thai rồi nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại tiếp tục phục vụ.
Cứ như thế, đừng nói là người, đến cả con kỳ đà Komodo bách độc bất xâm cũng chịu không nổi.
Chỉ mới ba đến năm tháng Lâm Tiểu Nga đã bị ác bệnh quấn thân, nằm liệt giường không dậy nổi. Mụ tú bà xem xét, người sắp chết rồi hả?
Vậy thì ném ra ngoài, đừng chết trong viện quán, xúi quẩy.
Kết quả là, Lâm Tiểu Nga đang thoi thóp liền bị ném vào một rãnh nước bẩn.
Nếu cứ như vậy mà chết đi thì cũng coi như được giải thoát.
Nhưng thứ gọi là vận rủi ấy mà, nó phân bố không đồng đều, chuyên tìm người có số khổ, dây dưa gây họa, có đôi khi muốn chết cũng là hi vọng xa vời.
Giây phút đang hấp hối, Lâm Tiểu Nga bị mấy người thần bí mang đi,bị" cứu sống.
Nhưng "sống" của nàng còn không bằng chết quách đi cho xong.
Toàn thân không thể động đậy, lại có thể cảm nhận được rõ ràng ma vật đang sinh trưởng trong cơ thể, cắn xé rồi hút ăn, ngoại trừ thống khổ cũng chỉ có sợ hãi.
Sau khi hành hạ trọn vẹn bảy bảy bốn mươi chín ngày, nàng mới được giải thoát.
Hai ngày trước, ma vật sắp thành thể cuối cùng cũng hút khô nàng, một đời kết thúc.
Hai ngày sau, nàng bị đưa đến nơi này.
Tuy chỉ là một cô gái bình thường, nhưng không biết có phải vì vận mệnh quá đau khổ hay không, hoặc có thể là liên quan đến việc nàng từng nuôi ma vật mà ban thưởng cũng coi như không tôi.
Ban thưởng: một tấm dụ ma phù.
Dụ ma phù: Phù văn dụ ma do phù sư trung cấp đến từ Thâm Uyên chế tác, kích hoạt tấm phù này có thể dẫn dụ ma vật trong phạm vi mười dặm hiện thân.
Ghi chú: Phù này dán trên huyết thực thì hiệu quả càng tốt, sẽ suy giảm theo sự gia tăng của khoảng cách.
Tần Hà vừa nhìn, không tồi, nếu biết cách dùng còn có thể thu hoạch ma vật.
Trong màn đêm của kinh thành, tung tích của yêu ma khi ẩn khi hiện, mục tiêu thì không thiếu.
Chỉ là khó tìm.
Có thể ẩn núp vào kinh thành đều là những chủng loại am hiểu ẩn nấp, không thì sớm đã bị Trấn ma tỉ tiêu diệt rồi.
Tần Hà cất phù vào không gian dưới nách.
Trên lò đốt xác, thi thể của Lâm Tiểu Nga hóa thành tro tàn.
Đây là một nữ tử số khổ, cũng là hình ảnh thu nhỏ của vô số bách tính khổ sở ở tâng đáy xã hội.
Không có tư chất tu luyện, cũng không có kẻ mạnh chống lưng.
Gió thổi cỏ lay hơi mạnh một chút cũng có thể khiến bọn họ bị đẩy mạnh xuống địa ngục.
Tú bà ăn thịt người, những tên nuôi ma tà ác, mỗi một kẻ đều nên xuống địa ngục.
Nhưng trong lòng Tần Hà cũng không lay động là bao.
Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ là một việc không quan trọng, chẳng liên quan gì đến hắn cả. Thế giới này tựa như một rừng cây, nơi đâu cũng là những cảnh ăn thịt người.
Đẫm máu, trần trụi, không hề cố tình che giấu.
Chính mình chỉ là một tu sĩ Phàm thể cảnh nhỏ bé, năng lực có hạn, không quản được nhiều chuyện như vậy.
Tắt lò, dập lửa, Tần Hà xúc tro cốt của Lâm Tiểu Nga vào thùng, nghĩ ngợi một lát lại thả tro cốt của nàng vào một góc của gian phòng, lại lấy một cái thùng rỗng khác xúc xương cốt đã một thời thời gian dài chưa thanh lý trên lò đốt xác vào rồi phủ lên một lớp tro than nóng, sau đó xách thùng ra ngoài.
Ngoài cửa, sắc trời đã tối.
Nam tử trung niên què chân đã đứng đợi ngoài cửa.
"Đến đúng giờ ghê nhỉ." Khóe miệng Tần Hà hơi giương lên.
"Ngươi đốt vẫn đúng giờ hơn." Trong màn đêm khuôn mặt gã trung niên què chân mơ hồ ảm đạm không rõ, nhưng thân thể ông ta rõ ràng có chút cứng đờ, giọng nói khẽ run, hỏi: "Đốt... xong rồi?"
"May mà không phụ sự kỳ vọng của ngươi."
Tần Hà mỉm cười, đưa thùng tro cốt ra: "Thùng này cho ngươi mượn tạm, lần sau nhớ kỹ phải mang đồ đến đựng tro cốt."
"Được... được."
Nam nhân trung niên nhận lấy tro cốt, quay người rời đi, rõ ràng bước chân có chút vội vàng.
Tần Hà thấy thế, ý cười trên mặt càng đậm, phủi tay quay người trở về phòng, cầm lấy kẹp gắp than bị hỏng ban nãy, nung đỏ trong tàn của lửa than, rèn lại lần nữa, phục hồi lỗ hổng lại như ban đầu. Làm xong hết những việc này, Tần Hà cảm ứng xung quanh một chút, không cảm nhận thấy hơi thở của yêu ma bèn nằm xuống.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, đi ngủi
Chỉ là đêm nay, Tân Hà ít nhiều cũng có chút trăn trở.
Một hồi lâu sau, mãi đến đêm khuya, khi Tiểu Điêu nhảy xuống từ ống khói trên nóc phòng, nằm sấp trong ngực Tần Hà, hắn mới chìm vào giấc ngủ.
Trên xà nhà, Ma Phi nhìn thùng tro cốt còn bốc hơi nóng ở nơi góc tường kia, trong sự buồn bực ngán ngẩm lại xen lẫn đôi chút khó hiểu.
"Lộc cộc lộc cộc-”
Đúng lúc này, một trận tiếng vó ngựa gấp rút vụt qua đường cái nhanh như tên bắn, khiến màn đêm đen nhánh này tăng thêm một phần cảm giác khẩn trương.
Quan sát từ không trung, có vài chục bó đuốc đang tuần tra ở trong thành, lấm ta lấm tấm như đom đóm đang bay nhảy.
Trong khoảng trống của đom đóm di chuyển qua lại, dường như có một bóng đen đang bay lượn, lúc ẩn lúc hiện.