Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 627 - Chương 627: Yêu Giao Sứ Giả

Chương 627: Yêu Giao sứ giả Chương 627: Yêu Giao sứ giảChương 627: Yêu Giao sứ giả

“Hoa An?"

"Đường Bá Hổ?"

Bên cạnh Ngưu Thừa An, đội chính Chương Lương lẩm bẩm lặp lại hai cái tên này, suy đoán: "Bá Hổ? Người nào lại lấy thú vật để đặt tên chứ? Bá Hổ, không phải là Bạch Hổ sao?"

"Con hổ màu trắng, hổ yêu?"

"Ách... Cái này, tiểu nhân không có tìm hiểu về kẻ thù của hắn ta." Trong lòng Hình Tam hơi hơi căng thẳng, cắn răng trả lời.

Giờ phút này, trái tim ông ta đau đớn.

Đau đến run rẩy.

Hôm nay ông ta xem như đã mất một đống máu lớn.

Ngàn tính vạn tính lại không tính được rằng, Hoa An kia lại có thể ăn đến vậy.

Không ăn món chính, chẳng ăn món chay, chuyên chỉ ăn mặn.

Mấu chốt nhất vẫn là sức ăn, toàn bộ đầu bếp của tửu lâu Thường Sơn chỉ phục vụ riêng một mình hắn ta, tất cả các món mặn có trong thực đơn đều được làm đi làm lại đến tám lần.

Chưởng quỹ trực tiếp đóng cửa từ chối tiếp khách, chỉ hầu hạ mỗi cái miệng hắn ta.

Ăn một bữa cơm, hao hơn một trăm kim tệ, tương đương với mười mấy vạn bí ngân. Hình Tam là ký biên lai tạm thời mới đi ra khỏi cửa lớn tửu lâu, còn nợ hơn phân nửa chưa có thanh toán.

"Tô Châu cách nơi này xa vạn dặm, người này trở thành thợ thiêu thi khi nào?" Ngưu Thừa An gõ gõ ngón tay trên bàn, dò hỏi.

"Hắn ta nói trên đường đi đã gặp được một vị cao nhân thi đạo tên là Chúc Chi Sơn, dạy hắn ta vài thuật trấn thi, a... Hắn ta còn có một nhân tình, tên là Thu Hương." Hình Tam trả lời.

"Chúc Chi Sơn?”

Ngưu Thừa An suy ngẫm cái tên này, chân mày hơi nhíu lại, bởi vì từ trước đến giờ hắn chưa từng nghe qua.

Nhưng thiên hạ rộng lớn như vậy, người tu luyện nhiều vô số kể, đây cũng là chuyện bình thường.

Nhưng hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

"Ngươi dò xét hắn ta như thế nào?" Dừng một lát, Ngưu Thừa An lại hỏi.

"Chính là kết bạn, nói chuyện phiếm tán gấu, hắn ta uống say." Hình Tam trả lời.

Chương Lương đánh giá sắc mặt của ông ta, khó hiểu hỏi: 'Ngươi mặt đen cái gì?"

"Mời hắn ta ăn cơm, hắn ta... Hắn ta quá tham ăn -" Hình Tam cuối cùng vẫn là không kìm nổi, giống như là tìm được chỗ trút nỗi lòng, phàn nàn khóc tang nói. ...

"Ơ....

Cùng lúc đó, trên một con đường lớn ở phường nam.

Sau khi từ biệt Hình Tam, Tần Hà xoa xoa cái bụng tròn vo dạo bước trên đường phố, ợ một cái thật dài.

Bữa cơm này, ăn quá thỏa mãn.

Hình Tam Hình đại đầu mục hào phóng vô tư, người tốt al

Lời nói nhất ngôn cửu đỉnh, nói mời khách liền mời khách, nói bao ăn no liền đảm bảo no bụng.

Bằng hữu như vậy... A không, là lãnh đạo như vậy, sau này nhất định phải thường xuyên qua lại.

Lúc này ngươi mời ta, lân sau ta mời ngươi, lần sau nữa ngươi lại mời ta, ôi... Tất cả mọi người đều là thợ thiêu thi, người một nhà tương thân tương ái.

Đi đi, Tần Hà lại tới tiệm thu mua Tử Kinh, buông bụng, hắn xách hai con ma vật mới tóm được ra.

Lúc này đã qua buổi trưa, cũng không có nhiều người, Tần Hà rất dễ dàng chen đến phía trước.

Tiểu chưởng quỹ trông thấy Tần Hà thì hơi phấn chấn tinh thần, tươi cười chào hỏi: "Nha, khách quan, lại tới."

Lần trước thu mua gân cóc yêu đã giúp hắn ta viết thêm một nét xinh đẹp lên trên công trạng thu mua.

Cho nên Tần Hà vừa đến, hắn ta liền phấn chấn tinh thần.

Tính tình người này có hơi quái gở, độc lai độc vãng, nhưng nên nói vẫn phải nói, lần nào trên người hắn cũng có thể lấy ra được chút đồ tốt.

Tần Hà không nói nhảm nhiều lời, trực tiếp đảo ngược túi vải vàng đổ ra hai con ma vật.

"Du Diên Ma Cổ, còn là một cặp đực cái?" Khoảnh khắc thấy rõ đồ vật, tiểu chưởng quỹ kinh ngạc, thấp giọng hô lên một tiếng, hai mắt lập tức tỏa sáng như mắt chó hoàng kim.

Không phải do hắn ta không kích động, mà là Du Diên Ma Cổ hết sức hiếm có, quá trình nuôi nấng bồi dưỡng cũng vô cùng phiền phức, tương truyền Du Diên Ma Cổ hoang dại chỉ có Thiên Thi Cốc, một trong bảy đại hiểm địa Đam Châu mới có sản xuất.

Về phần phương pháp nuôi dưỡng nhân tạo, đến nay cũng chỉ có Trấn ma ti nắm giữ.

Loại ma vật này, cơ hồ là đã bị Trấn ma tỉ lũng đoạn.

Hơn nữa còn nghe nói, để lấy được giống ma này thì vẫn phải lấy từ chỗ Thiên Thi Cốc.

Thành thể, một cặp đực cái.

Đây cũng là một trong số những loại ma vật trong danh sách không tiếc giá cao thu mua, giá có thể cao hơn 50% so với thị trường, cao hơn gân cóc yêu trước đó.

"Ra giá đi, một cơ hội, giá cả không thích hợp ta tuyệt đối sẽ không quay đầu." Tần Hà đương nhiên bắt được ánh sáng lóe bên trong mắt tiểu chưởng qUỸ.

Cho nên lời nói này, đương nhiên là nói rất khí phách.

Tiểu chưởng quỹ nhìn Tân Hà một chút, trong lòng muốn ép giá, nhưng suy nghĩ cẩn thận, lại từ bỏ.

Nếu có thể thu mua cái thứ này vào tay, chỉ cần không vượt quá giá trị tràn giá cao nhất, cũng được tính là công trạng.

Mặc dù giá thu mua càng thấp thì công trạng cũng sẽ càng tốt, nhưng chung quy đó cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.

Có thì tốt mà không có cũng chẳng sao.

Mua nhiều tiền ít tiền là chuyện của cửa hàng thu mua, còn công trạng, mới là của mình.

Mấãu chốt nhất là, người trước mặt này có đồ tốt không ngừng, nếu có thể tạo được quan hệ tốt, sau này mình cũng không cần sầu lo về chuyện công trạng nữa.

Cân nhắc lợi hại, tiểu chưởng quỹ vươn ba ngón tay, hạ thấp giọng nói: "Ba vạn ngân tệ, nhiều thêm nữa thì ta sẽ không có công trạng, lừa ngươi là con chó."

Tần Hà nhìn ánh mắt hắn ta kiên định, không có vẻ né tránh, gật đầu: "Được, ba vạn thì ba vạn."

Giá tiền này, đã vượt xa ước tính ban đầu của hắn.

Người què kia đúng là người tốt a, lại đưa cho mình ba vạn.

Thế giới lạnh lẽo này, vì sao luôn lộ ra nụ cười ấm áp với mình thế chứ?

Tần Hà lập tức cảm thấy vô cùng hạnh phúc, có người đưa ăn đưa uống, lại còn đưa cả tiền.

Ngươi nói đãi ngộ như vậy, đi đâu mà tìm đây.

Bàn bạc giá cả xong, một tay giao hàng một tay giao tiền.

Ba mươi kim tệ lấp lánh ánh sáng tím liên chui vào trong túi Tần Hà.

Ngân tệ quá nhiều, vẫn là đổi thành kim tệ thì tốt hơn.

"Sứ giả Vạn Yêu Quốc vào thành kiến giá!"

"Người không có phận sự tránh ral" "Tránh ra, tránh hết ra."

Đúng lúc này, một trận tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần.

Đó là một đội ky binh đang phóng ngựa trên đường phố náo nhiệt, xua đuổi người đi đường cùng thương gia ở ven đường, nhân số có trên trăm.

Có người ngăn trở thì từ trên cao đánh xuống chính là một roi, hàng hóa thì trực tiếp bị đẩy ngã ở ven đường, đám ky binh đằng đằng sát khí, vô cùng ngang tàng bạo ngược.

Cả con đường lập tức trở nên náo loạn, thương gia cùng người đi đường tới tấp né tránh sang hai bên đường như gặp phải ôn thần, một vài thương gia nhát gan thì trực tiếp đuổi khách rồi dựng lên vách ngăn.

Dưới sự vung quất roi da liên tiếp không ngừng của trên trăm tên ky binh, đường phố đã rất nhanh được thanh lý đến đoạn trước tiệm thu mua Tử Kinh, rất nhiều người bị cưỡng ép dồn đến trước cửa tiệm.

"Cái đám bê quắt này, chỉ là đón tiếp một tên sứ giả mà thôi, làm như đón cha hắn vậy."

"Hoàng tộc xuất hành cũng không thấy đám các ngươi vung roi đuổi người."

"Chỉ biết tàn bạo với người trong nhà, chó săn!"

"Đúng vậy, cái thứ đồ gì, hừ."

Trong đám người chen lấn, rất nhiều người xì xào bàn tán, vô cùng khó chịu.

"Hầy, Đại Cảnh Quốc ta đối mặt với Vạn Yêu Quốc vẫn luôn là không cứng nổi a." Tiểu chưởng quỹ vươn người ra khỏi quây nhìn quanh, lắc đầu cảm thán một câu.

"Đại Cảnh Quốc trông cũng đâu có yếu?" Tần Hà thắc mắc.

Tâm trạng tiểu trưởng quỹ không tệ, nói: "Đại Cảnh Quốc không yếu, đó cũng chỉ là đối mặt với mấy tên Yêu vương chiếm cứ biên giới như là Huyết Dực Bức Vương, Thanh Xà Vương mà thôi, nếu như Vạn Yêu Quốc dốc hết toàn lực thì Đại Cảnh Quốc diệt quốc cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều."

"Ai bảo Đại Cảnh Quốc luôn luôn cách diệt quốc chỉ có ba ngày chứ, có thể cứng được mới là lạ."

"Hóa ra là như vậy." Tần Hà gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, phía trước cửa tiệm đã bị thanh lý sạch sẽ, ky binh vẫn đang tiến về phía trước, thay vào đó là một đội bộ tốt mặc áo giáp, tay cầm binh khí đứng ở bên đường.

Năm bước một tốp, mười bước một trạm, thủ vệ sâm nghiêm.

Tiếp đó chính là chính chủ đến.

Một lọng che được giơ lên cao cao xuất hiện từ góc rẽ đầu đường lớn.

Đi đầu nhất là hai nhóm sĩ tốt cực kỳ to cao vạm vỡ.

Tần Hà tập trung nhìn kỹ, khá lắm.

Bên trái là hổ binh, bên phải là gấu binh.

Giống như sĩ tốt Đại Cảnh, cũng là thân mặc áo giáp, tay cầm binh khí, toàn thân bọc giáp, khí tức hung hãn đến mức cách rất xa cũng làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.

Phía sau hổ binh cùng gấu binh là mấy chục lang ky binh mặt mũi tràn đây lạnh lùng và giết chóc sắp hàng chỉnh tề.

Cự lang là ky, báo là binh, động tác chỉnh tê như một.

Điều này làm thay đổi hoàn toàn ấn tượng của Tần Hà đối với Vạn Yêu Quốc, Vạn Yêu Quốc này hoàn toàn không phải là rối loạn như trong tưởng tượng của hắn, quân trận nghiêm chỉnh, không hề thua kém với tinh nhuệ Đại Cảnh chút nào.

Phía sau lang ky binh càng rung động, đó là tám con voi lớn kéo xe đại liễn.

Voi cao lớn chừng hai tầng lầu, chân thô như trụ.

Xung quanh xe đại liễn, yêu loại có thực lực mạnh đông như rừng, nhạc trống cùng vang.

Phía trên xe đại liễn ngồi một yêu loại, trên đầu mọc sừng hươu, mặt thằn lằn, thân người, đuôi rắn, trên thân nó mặc cẩm y, đầu đội tử kim quan, mỗi bên tay ôm một nữ tử nhân tộc xinh đẹp mỹ mạo, đồng tử lim dim của thằn lằn nửa khép nửa mở nhìn xuống, ngồi dựa bên trên tọa liễn.

Hai nữ tử cẩn thận đấm chân cho nó, dáng vẻ vô cùng thanh nhàn.

Đại liên âm ầm mà đến, rất nhanh đi ngang qua cửa tiệm thu mua Tử Kinh, dần dần đi xa.

"Thực sự là Yêu Giao làm sứ, chẳng trách Đại Cảnh Quốc cẩn thận như vậy, vừa dọn đường vừa cảnh giới." Tiểu chưởng quỹ nhỏ giọng thâm thì một tiếng.

"Nói thế nào?" Tần Hà hỏi lại hắn ta.

Tiểu chưởng quỹ cẩn thận nhìn hai bên một chút, trả lời: "Yêu Giao là hoàng tộc của Vạn Yêu Quốc, sứ giả như vậy là đại biểu cho mặt mũi toàn bộ Vạn Yêu Quốc, không phải chỉ là đại diện cho Huyết Dực Bức Vương."

Tần Hà gật đầu, suy nghĩ một lúc lại hỏi: "Nghe nói toàn thân Yêu Giao đều là bảo vật?"

"Shhh...' Tiểu chưởng quỹ vừa nghe câu này liền bị dọa sợ rụt cổ lại, hít sâu một hơi, cả kinh nói: "Kiểu nói không thể phát tài như vậy ngươi vẫn nên là bớt nói đi thì hơn, bảo vật trên thân Yêu Giao ngươi cũng dám mơ tưởng, ngươi không muốn sống nữa à?"

"Thì ngươi cứ nói thứ gì trên người nó là đáng tiên nhất đi." Tần Hà liếc hắn ta một cái.

"Đương nhiên cặp sừng giao long trên trán nó rồi." Tiểu chưởng quỹ đáp luôn không cần suy nghĩ.

"Giá trị bao nhiêu?”

"Một ngàn."

"Mới một ngàn?”

"Một ngàn kim tệ!"

"Shhh...' Lúc này đến phiên Tần Hà khẽ hít sâu một hơi, hắn nghiêng đầu, dùng thiên lý nhãn nhìn cặp "sừng hươu” nhỏ trên đầu Yêu Giao, không khỏi Xoa xoa cằm.
Bình Luận (0)
Comment