Chương 628: Đồng bệnh tương liên
Chương 628: Đồng bệnh tương liênChương 628: Đồng bệnh tương liên
"Ngươi có ăn hay không, không ăn thì ta liền trói ngươi trên giường tiếp khách"
"Một ngày một trăm tên, đến lúc đó ngươi có cầu xin ta thì cũng đã muộn."
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đồ gái điểm." Thúy thanh lâu, tú bà Thái Linh Lung trực tiếp dùng đầu tẩu thuốc gõ vài cái vào đầu Huyễn Điệp Yêu Nữ, nước bọt văng tứ tung, đôi mắt hẹp dài dường như sắp phun ra lửa.
Từng gặp qua xương cốt cứng rắn, nhưng cứng như thế này, tuy Thái Linh Lung đã hành nghề mấy chục năm nhưng thật sự chưa thấy nhiều.
Đã gần mười ngày trôi qua, thế mà còn không mài dũa được tính tình của Huyễn Điệp Yêu Nữ này.
"Hừ, bà già chết tiệt, ta sẽ không để ngươi được toại nguyện đâu!"
"Ta chính là thánh nữ của Điệp đảo, há lại để nhân tộc ti tiện như các ngươi vấy bẩn? Ngươi dập tắt suy nghĩ này đi, có gan thì ngươi cứ giết ta thử xem” Huyễn Điệp Yêu Nữ phun một ngụm nước bọt đáp trả Thái Linh Lung, vẫn kiên cường như cũ.
Chỉ là giờ phút này nàng ta ít nhiều cũng có vẻ hơi thê thảm.
Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn đói đến lả.
Mặc dù Dũng tuyền cảnh mạnh hơn người bình thường rất nhiều, ba ngày không ăn sẽ chỉ hơi đói một chút, nhưng dù sao vẫn cách tích cốc một khoảng cách rất xa xôi. Ba ngày, ba ngày rồi lại thêm ba ngày, trôi qua hơn mười ngày, nàng ta đã đói đến mức hai mắt mờ, hốc mắt hãm sâu, cả người nhìn cứ như ma bệnh, vô cùng tiều tụy.
Ngay cả cặp đùi ngọc thon dài kia cũng đang không ngừng run lẩy bẩy.
Yêu lực bị vòng khóa yêu giam cầm, toàn thân bị trói thành hình chữ đại treo ở bên trong phòng, không thể nghỉ ngơi dù chỉ một lát.
Đến bây giờ còn dám mắng Thái Linh Lung, nàng ta đã được coi là khá kiên cường rồi.
"Được, có cốt khí."
Thái Linh Lung lau nước bọt trên mặt, cười lạnh nói: Vậy ngươi cứ chờ đó, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ta đều sẽ sắp xếp một trăm tên nam nhân đi vào làm ngươi, khiến ngươi cả ngày lẫn đêm đều không được nghỉ ngơi, đến khi nào ngươi chịu cầu xin ta tha thứ mới thôi."
"Thánh nữ của Điệp đảo đúng không, ở địa bàn của Thái Linh Lung ta đây, ta cho ngươi là thánh nữ ngươi mới được là thánh nữ, ta bảo ngươi là tiện nhân thì ngươi chính là tiện nhân!"
"Ta... rất có kiên nhẫn."
Nói dứt lời, bà ta giơ tay lên trực tiếp vả vào mặt Huyễn Điệp Yêu Nữ, sau đó quay đầu nói với một thanh niên môi hồng răng trắng đang bưng mâm thức ăn ở sau lưng: "Tiểu Vũ Tử, chúng ta đi!"
"Vâng, Thái ma ma." Thanh niên vô cùng nhu thuận bưng mâm thức ăn theo Thái Linh Lung quay người rời đi, rồi đóng cửa lại.
Rời khỏi phòng, cơn giận của Thái Linh Lung vẫn chưa tiêu hết, thân thể béo tròn lắc lư vài cái, khiến sàn nhà gác bùm bùm chấn động. Thanh niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng của bà ta, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng nhạt, dường như đã quyết định một quyết tâm nào đó, hắn ta thận trọng nói: " Thái ma ma, chi bằng... để ta đi khuyên nhủ nàng ta đi."
"Ngươi?"
Thái Linh Lung lập tức dừng lại, có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm thanh niên, hỏi: "Ngươi có thể khuyên nàng ta đồng ý?"
Thanh niên nịnh nọt nói: "Thái ma ma, thân phận của ta cũng giống nàng ta, nếu để ta đi khuyên nhủ, có lẽ sẽ có hiệu quả cũng không chừng."
"Cũng đúng, sao ta lại có thể quên ngươi được nhỉ" Thái Linh Lung cười như không cười duỗi bàn tay cơ hồ đã sắp thành một đống thịt béo ra, nắm lấy cằm của thanh niên, chậm rãi nâng lên, cẩn thận quan sát gương mặt hắn ta.
Gương mặt này, mặt mày như ngọc, môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sáng, quả thật là một công tử anh tuấn nhanh nhẹn.
Bốn mắt nhìn nhau, Thái Linh Lung từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sắc bén: "Tiểu Vũ Tử, nói thật cho Thái ma ma ngươi biết, có phải trong lòng ngươi cũng đang oán trách Thái ma ma không, dù sao lúc trước khi ngươi vừa đến đây, cũng tuyệt thực rất nhiều ngày cơ mà."
Sắc mặt thanh niên lập tức đại biến, phịch một tiếng liền quỳ xuống đất, nhất thời khiến thức ăn trong mâm thức ăn rơi hết ra đất.
Hắn ta vội vàng dập đầu, nói: "Ngụy Vũ không dám, nếu không nhờ có Thái ma ma thu lưu ta, ta đã sớm bị yêu ma giày vò đến chết ở bên ngoài rồi, trong Thúy thanh lâu, Tiểu Vũ ăn ngon uống ngon ngủ cũng ngon, tựa như sống ở thiên đường chốn nhân gian, trong lòng Tiểu Vũ đối với Thái ma ma chỉ có cảm kích, không dám có một chút oán hận."
“Thật vậy chăng?”
Thái Linh Lung kéo dài tiếng nói, trong giọng nói mang theo sự mỉa mai nhàn nhạt.
"Thiên chân vạn xác, nếu Tiểu Vũ có nửa lời nói dối, vậy thì mông của ta sẽ bị nổi mụn nhọt, mọc hai cái!" Thanh niên dựng thẳng hai đầu ngón tay, vội vàng thề, lại nói: "Thái ma ma, ngài cứ để ta thử một chút đi, ta chỉ là muốn báo đáp ân tình của ngài, giúp ngài san sẻ nỗi buồn."
"Ừm, lời này còn nghe được." Thái Linh Lung híp mắt nhẹ nhàng gật đầu nói: "Vậy ngươi đi thử một chút đi, nếu khuyên thành công thì ta sẽ trọng thưởng cho ngươi."
"Đa tạ Thái ma ma, ta nhất định sẽ cố gắng." Thanh niên mỉm cười, ngẩng đầu, khuôn mặt sáng lạn tràn đầy vui mừng.
Thái Linh Lung nói xong trực tiếp rời đi.
"Cung tiễn Thái ma ma -' Thanh niên vội vàng hành lễ đến tận khi bà ta biến mất ở chỗ rẽ.
Nhưng mà ngay sau khi bà ta đi khuất, vẻ mừng rỡ trên mặt hắn ta cũng biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là cừu hận lạnh thấu xương cùng răng hàm đang cắn chặt.
Dừng một chút, hắn ta chậm rãi nhặt đồ ăn trên mặt đất lên, quay người trở lại gian phòng giam giữ Huyễn Điệp Yêu Nữ.
Huyễn Điệp Yêu Nữ nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu trông thấy thanh niên, lại tìm kiếm bóng dáng của Thái Linh Lung trong chốc lát, thấy chỉ có một mình hắn ta, khóe miệng nâng lên nụ cười mỉa mai: "Thế nào, bà già chết tiệt kia biết bản thân không khuyên nổi, sai ngươi tới thử vận may à?”" "Cái đồ tướng công bán mông chết tiệt, ngươi dẹp ý niệm này sớm đi."
"Phi
Huyễn Điệp Yêu Nữ lại nhổ một bãi nước bọt.
Thanh niên lập tức hơi đen mặt, đóng cửa lại nghiến răng nghiến lợi đi đến trước mặt nàng ta tức giận nói: 'Đồ yêu quái nhà ngươi sao miệng lại không sạch sẽ như vậy, ta đã trêu chọc gì ngươi chưa?”
"Có một chuyện ta nhất định phải nói cho rõ, ta không phải tướng công gì cả, bản công tử băng thanh ngọc khiết, so với ngươi còn sạch sẽ hơn là đằng khác."
"Ngươi chính là tướng công, tướng công chết tiệt, tướng công chết tiệt!" Huyễn Điệp Yêu Nữ càng mắng hăng say
"Aish, chết tiệt -" Thanh niên tức giận giơ chân, không thể nhịn được nữa, bước nhanh về phía trước bịt miệng Huyễn Điệp Yêu Nữ lại, thấp giọng quát: "Ngươi là cái đồ yêu quái ngu xuẩn, muốn rời khỏi chỗ này thì ngươi bớt cái mồm lại, ta tới đây là để giúp ngươi."
Một câu nói kia rốt cuộc cùng cũng khiến Huyễn Điệp Yêu Nữ kinh hãi.
Ánh mắt của nàng ta hơi mở lớn, có chút không dám tin tưởng, lại có chút bất ngờ, vui vẻ và không thể tin nổi.
"Không cho phép ngươi mắng chửi nữa -" Thanh niên thấy nàng ta hiểu ý, chậm rãi buông lỏng tay ra.
"Ngươi...
"Ngươi cái gì mà ngươi, ngươi không muốn làm gà, ta cũng không muốn làm vịt* đâu." Thanh niên không kiên nhẫn khoát khoát tay, sau đó chỉ chỉ cả hai, lại nói tiếp: "Chúng ta... đồng bệnh tương liên, chung một đầu chiến tuyến.
*Vịt = trai bao, chơi chữ gà và vịt ý chỉ Huyễn Điệp không muốn làm kỹ nữ, Tiểu Vũ cũng không muốn làm trai bao
Huyễn Điệp Yêu Nữ sửng sốt, dò xét thanh niên từ trên xuống dưới, qua hồi lâu sau mới hồ nghi hỏi: "Ngươi không gạt ta đấy chứ?"
"Lừa ngươi làm gì, ta cũng là bị bà già chết tiệt kia bắt tới đây, nếu ngươi muốn chạy trốn, vậy phải ngoan ngoãn nghe lời ta, nếu không hai chúng ta đừng hòng chạy thoát khỏi Thúy thanh lâu này." Thanh niên chân thành nói.
"Ngươi muốn làm gì?"
Huyễn Điệp Yêu Nữ thấy thanh niên không có dấu vết nói láo nào, trên mặt dần dần hiện ra thần sắc kích động, nàng ta nằm mơ cũng muốn thoát khỏi nơi này, sau đó quay trở lại tàn sát, băm bà già chết tiệt kia thành ngàn mảnh.
"Làm thế nào là chuyện của sau này, bây giờ ngươi tranh thủ thời gian ăn chút gì đi." Thanh niên nói, nói xong hắn ta trực tiếp cầm lấy một cái đùi gà tiến đến trước mặt Huyễn Điệp Yêu Nữ.
Mùi thịt mê người bay vào xoang mũi Huyễn Điệp Yêu Nữ, nàng ta theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, nhưng mà đến khi nàng ta nhìn chăm chú về phía bàn tay đang cầm đùi gà của thanh niên, nàng ta lại ngây ngẩn cả người.
Bàn tay này, vừa trắng vừa mềm lại còn thon dài, nhưng đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, tay hắn ta thế mà lại vểnh ra hoa lan chỉ.
Độ duyên dáng của hình hoa lan này, nữ nhân cũng chưa chắc làm được. "Ngươi còn nói ngươi không phải đại tướng công, ta nhổ vào!" Huyễn Điệp Yêu Nữ lại kêu lên.
Thanh niên vừa nhìn tay của chính mình, sắc mặt lập tức cứng đờ, cũng bất chấp tất cả, túm một cái đã túm được đầu nàng ta rồi nhét đùi gà vào trong miệng, nói: "Ngươi lắm chuyện quá đấy, mau ăn đi."
"Nghe đây, ngươi cứ lấy cứng đối cứng với bà già chết tiệt kia thì bà ta sẽ không mở khóa vòng khóa yêu cho ngươi, ngươi sẽ không có cơ hội chạy trốn đâu."
"Hiện giờ ngươi cũng đói thành quỷ rồi, thả ngươi chạy ngươi cũng chẳng còn hơi đâu mà chạy."
"Ưm ưm ưm...'
Miệng Huyễn Điệp Yêu Nữ bị nhồi nhét, mới đầu còn giãy giụa, nhưng chờ sau khi Ngụy Vũ nói xong một vài câu tiếp theo có ý nghĩa, nàng ta bắt đầu yên tĩnh trở lại, cảm thụ được mỹ vị trong miệng cũng không chịu đựng được nữa, bắt đầu ăn như hổ đói.
Một miếng hai miếng ba miếng, thiếu chút nữa cắn phải tay Ngụy Vũ.
"Vậy mới phải chứ."
Ngụy Vũ cảm thấy nhẹ nhõm, vội vàng lại cầm một cái đùi gà nữa lên, nói: "Ngươi nghe ta, bà già chết tiệt kia đang dự định bồi dưỡng ngươi thành đầu bảng, sẽ không tùy tiện để ngươi đi tiếp khách đâu, trước tiên ngươi cần phải lấy được sự tín nhiệm của bà ta, vậy mới có cơ hội chạy trốn."
Huyễn Điệp Yêu Nữ không nói tiếp nữa, tiếp tục ăn như hổ đói, đến tận khi cả một con gà đều vào trong bụng, nàng ta mới hỏi một câu: "Ngươi là ai, ngươi tên là gì?"
"Ta..." Thanh niên chần chờ một chút, bỗng nhiên tròng mắt hơi chuyển, cười nói: "Bản công tử đi không thay tên ngồi không đổi họ, kẻ hèn này tên Tần Hà”
"Ngươi nói láo!" Huyễn Điệp Yêu Nữ dừng lại, nói: "Rõ ràng bà già chết tiệt kia gọi ngươi là Tiểu Vũ."
"Khụ khụ." Thanh niên hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói: "Ta họ Tần tên Hà tự Ngụy Vũ, không được à."
Huyễn Điệp Yêu Nữ trừng mắt nhìn, lại hỏi: "Nhân tộc các ngươi lắm tên thật, vậy ta phải gọi ngươi là Tân Hà hay là Ngụy Vũ?”
"Hay là gọi... Ngụy Vũ đi."
"Được."
"Ngươi tên là gì?"
"Ta tên Huyễn Khinh Vũ."
"Sao trong thịt lại có thứ gì cứ cứng cứng ấy nhỉ?"
"Có thể là cát, vừa rồi bị rơi xuống đất."
Huyễn Điệp Yêu Nữ: "Qe-"