Chương 630: Hổ yêu lạc đàn
Chương 630: Hổ yêu lạc đànChương 630: Hổ yêu lạc đàn
Qua ngày hôm sau, dường như một đêm đẫm máu đã chọc giận trời xanh.
Ông trời không vui, từ sau nửa đêm liền xả mưa lớn.
Mùa đông lạnh lẽo, một trận mưa lớn hạ xuống làm không khí càng trở nên lạnh buốt rõ rệt, hơi thở ra ngoài đều biến thành khói trắng.
Tần Hà ngược lại thì không cảm giác gì lắm, bởi vì vào đêm hôm qua, có người đưa tới một bộ thi thể.
Khác với thi thể sinh ma mà người què kia đưa tới, đó chỉ là một bộ thi thể bình thường, đến từ một nhà cùng khổ.
Chính là nhằm vào việc Tần Hà mới khai trương, miễn phí.
Nhiệt độ cực cao trong lò đốt xác đã ngăn cách sự lạnh lẽo tới từ bên ngoài.
Cho nên đến khi Tân Hà mở cửa, giao tro cốt, hắn vẫn theo bản năng hà hơi vào trong lòng bàn tay, lại xoa xoa tay để xóa đi sự lạnh lẽo không hề thâm nhập vào trong kia đi.
Mặc dù thời tiết không tốt, nhưng tâm trạng của Tần Hà thì tương đối không tồi.
Trong chén có ba vạn ngân tệ, trong nồi còn có một trăm vạn ngân tệ.
Một kim tệ đổi được một ngàn ngân tệ, tiểu chưởng quỹ nói sừng của Yêu Giao đáng giá một ngàn kim tệ.
Ổn thỏa phú ông trăm vạn a.
Cho dù là ai, trong lòng cũng vui vẻ nhảy nhót. Người chết vì tiền chim chết vì mồi.
Khoản tiền của phi nghĩa này, tất nhiên là Tân Hà không có ý định dễ dàng bỏ qua.
Hắn hiện tại là thuộc về ăn trong chén, nhìn trong nồi.
Nhưng mà dục tốc bất đạt, Tân Hà cũng không dự định ra tay ngay tức thì.
Hôm qua Sứ giả đến Kinh thành, Tần Hà đã tìm được ba tên cao thủ bên trong đội ngũ sứ giả.
Hai tên Dũng tuyền cảnh đỉnh phong, một tên Luân hải cảnh, đây là mặt nổi, không rõ bên trong còn có ẩn giấu cao thủ nào hay không.
Nhưng dù chỉ là thực lực trên mặt nổi, cũng coi như là tương đối cường hãn, Dũng tuyền cảnh thì Tân Hà còn có thể thử một lần, nhưng Luân hải cảnh thì hắn không nắm chắc cho lắm.
Ba yêu liên thủ, nguy cơ đánh thua không nhỏ.
Dù sao... Ở trong mắt Tần Hà, chiến đấu mà không thể giải quyết bằng một phát xẻng, vậy đó đều gọi là mạo hiểm.
Con thỏ nóng nảy còn có thể cắn lên thân chim ưng một cái, huống chỉ là cao thủ yêu tộc.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất a.
Thận trọng một chút không có gì xấu. ...
Sau khi ra cửa, vẫn là đi ăn uống như thường ngày.
Thỏa mãn ham muốn ăn uống xong, thực lực của Tần Hà đã đạt tới Phàm thể cảnh nội kình cấp bảy mươi chín, pháp lực cấp bảy mươi bốn.
Chân nguyên cảnh, đã có thể thấy ở phía xa xa. Sau khi ăn uống no đủ, rảnh rỗi không có việc gì, lại đi câu lan nghe hát.
Tần Hà đi Đỉnh Hương Lâu.
Đỉnh Hương Lâu là một nơi không có gì đặc biệt, chỉ là lúc Tần Hà lần đầu tiên trong túi có tiên, đang muốn đi nghe hát khúc, thì vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nhà này.
Mà con người hắn lại có chút tật xấu, không quan tâm là dùng tiền ở đâu, chỉ cần chỗ đó được coi là ổn thì từ sau đó hắn sẽ không đổi qua nhà khác.
Cho nên Đỉnh Hương Lâu đã trở này nơi nghe hát quen thuộc của Tần Hà.
Nhưng mà vừa tới nơi, Tân Hà lại phát hiện, Đỉnh Hương Lâu đã bị hổ bao vây lại.
Còn có thể nghe được trừng trận cười to điên cuồng ngang ngược cùng tiếng thú gâm rống, kèm theo đó là tiếng hét thảm của nữ tử từ bên trong truyền ra.
Không ít người đi đường tụ tập lại trong góc ngoặt, ở xa xa xì xào bàn tán, nhìn về phía Đỉnh Hương Lâu không ngừng thở dài, vẻ mặt sợ hãi.
Tần Hà sáp đến, hỏi: "Đỉnh Hương Lâu có chuyện gì vậy?"
"Xong rồi xong rồi!" Một thanh niên hơi mập khoát tay, nói: "Đám hổ yêu đáng giết ngàn đao kia đã vào đó, bên trong lúc này sợ là đã thành lò sát sinh rồi?"
"Lò sát sinh?" Tân Hà hơi nhướng mắt, lại hỏi: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
"Ngươi vẫn chưa biết chuyện xảy ra vào tối hôm qua à?" Thanh niên hơi mập hỏi.
"Không biết." Tân Hà trực tiếp lắc đầu, hắn đã từng gặp tên thanh niên trước mặt này mấy lần, y cũng là khách quen của Đỉnh Hương Lâu, xem như là bạn nghe khúc.
Trong nhà có người nhậm chức ở Trấn ma ti, họ Lương, gọi là Lương Lương.
"Đêm qua, đám yêu ma kia huyết tẩy Tứ Phương Quán, ăn sạch toàn bộ trên trăm vũ nữ, nhạc nương bên trong." Lương Lương nói, sau đó y chỉ chỉ về phía Đỉnh Hương Lâu,Đó, tai họa Tứ Phương Quán xong, cũng chẳng nghỉ ngơi, lại ra đây chiếm kỹ viện, người ở bên trong chắc chắn là xong đời rồi."
"Ăn thịt người..."
Tần Hà không khỏi thấy lạnh cả người, mặc dù đã sớm biết rõ cái thế giới này là người cùng yêu ma cắn nuốt, giết chóc lẫn nhau, cũng biết Đại Cảnh đối mặt với Vạn Yêu Quốc vẫn luôn là không đủ sức lực, luôn luôn không cứng nổi.
Nhưng hắn không thể ngờ được rằng, sứ đoàn của Vạn Yêu Quốc lại dám đem Tứ Phương Quán trở thành bàn ăn.
Tứ Phương Quán, nha thự đối ngoại tiếp đãi sứ thần của Đại Cảnh Đế quốc.
Là bộ mặt của đế quốc.
Ăn sạch hơn trăm người, đây là hoàn toàn không cho Đại Cảnh Đế quốc một chút mặt mũi nào a.
Cũng không sợ bị Đại Cảnh Đế quốc dưới cơn nóng giận, vây giết.
"May mắn là hôm nay ta ra ngoài trễ, nếu tới sớm, nói không chừng đã bị giam ở bên trong rồi."
Lương Lương mang vẻ mặt sợ hãi mà tự vỗ vỗ ngực, tiếc hận nói: "Đáng thương các khúc nương bên trong, có mấy người thực sự ca hát không tồi, còn không đắt."
"Hầy... Đi thôi đi thôi, đừng xem nữa."
"Nơi này không thể ở lâu, đám hổ yêu kia đã đi vào khá lâu rồi, nếu đi ra, nói không chừng sẽ nhắm đến nhóm chúng ta đấy."
"Không sai, đi mau thôi."
Nghe nói vậy, mấy người đang xì xào bàn tán liền vội vàng rời đi.
Tần Hà dõi mắt nhìn theo bóng dáng bọn họ đi xa, lại nhìn về phía Đỉnh Hương Lâu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lão.
Hổ yêu chiếm kỹ viện?
Đây chính là lạc đàn rồi?
Vừa rồi còn nghĩ ba yêu liên thủ thì khó mà đối phó, còn dự định chờ lâu thêm mấy ngày xem tình hình, kết quả liền ra màn này.
Một tên lạc đàn?!
Tất nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là.
Khúc nương mà Tần Hà thích nhất, còn đang ở bên trong đấy.
Đứa bé ba trăm tháng, có chút sở thích dễ dàng à? Có được mấy nghệ nhân yêu thích, dễ sao?
Đám gia súc các ngươi, sao có thể chà đạp thần tượng người khác như vậy?
Tần Hà rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Không nói hai lời, Tân Hà lấy cái xẻng đen ra, lắc mình biến hóa, biến thành dáng vẻ một con hổ yêu, lại biến cái xẻng thành bừa cào chín răng, dạo bước đi đến Đỉnh Hương Lâu.
Cứ như vậy.
Dưới ban ngày ban mặt, Đỉnh Hương Lâu sắp nghênh đón trận giết chóc thứ hai.
Phía trên chín tầng trời, Thiên đạo đang nhìn xuống hồng trần thế gian, nhìn xuống chúng sinh.
Có lẽ dưới cái nhìn của nó, sự giết chóc và cắn nuốt giữa con người và yêu cũng chẳng coi là cái gì ghê gớm.
Nhưng dù sao Tần Hà, thân ở hồng trần.
Hắn là người, không phải yêu.
Lãnh huyết chỉ là tạm thời, nhiệt huyết mới là quan điểm chính.