Chương 631: Ngươi không chơi nổi
Chương 631: Ngươi không chơi nổiChương 631: Ngươi không chơi nổi
Tần Hà vác bừa cào chín răng, sải bước tiến lên, rất nhanh đã đến trước cửa Đỉnh Hương Lâu.
Trông thấy một tên "đồng loại" tiếp cận, hổ yêu gác cửa chỉ liếc mắt nhìn Tần Hà một cái rồi không để ý tới nữa.
Tần Hà cũng đánh giá chúng nó một chút, cảm thấy mình phát tác hội chứng mù mặt.
Trừ phi là đầu có lớn có nhỏ, nếu không thì thực sự là không phân biệt được ai là ai.
Tất cả đều là mặt đầy lông, trên trán có đường văn hình chữ "Vương ()', đặc thù riêng không rõ ràng.
Rất nhanh, Tần Hà đã thuận lợi vào cửa.
Mùi máu tươi ập vào mặt.
Hơn mười tên hổ yêu ở đại đường lầu một đang vui vẻ bắc lên mấy cái nồi lớn, có tên thì chém gia cụ thành củi đốt, có tên thì thêm gia vị lung tung vào nồi, nấu canh.
Về phần nguyên liệu nấu ăn... Có mấy bộ thi thể tàn khuyết không đủ bộ phận đang nằm bên cạnh.
Cảnh tượng như vậy khiến Tần Hà tạm ngừng bước chân đang định phóng lên lâu bốn, hắn chậm rãi đóng cửa lại, sau đó cài lên then cửa.
Ngay sau đó, hắn hất tay lên một cái, hai trăm cây đinh sắt giống như hoa lê dưới mưa rào, bắn nhanh về phía đám hổ yêu.
"Phốc!" Tốc độ cực nhanh, hai cây đinh sắt lại chỉ phát ra âm thanh chui vào thịt.
Toàn thân hơn mười tên hổ yêu lập tức giống như là bị điện giật, run rẩy điên cuồng, đồng loạt ngã xuống.
Song chúng nó lại không cứ thế mà chết ngay lập tức, bởi vì toàn bộ số đinh sắt mà Tần Hà bắn ra đều tránh đi vị trí hiểm, chỗ nào đau đớn thì đâm vào chỗ đó.
Chúng nó sẽ vô cùng tỉnh táo, nhưng lại không thể động đậy, sau đó chết đi dưới sự đau đớn đến sùi bọt mép. ...
Cũng vào lúc này, lầu bốn.
Thủ lĩnh hổ yêu cùng với một đám tiểu đầu mục đang uống rượu vui vẻ, so với đám tiểu yêu, đồ ăn của bọn chúng phong phú hơn rất nhiều.
Có rượu có thịt, cười cười nói nói, vui vẻ biết bao.
Mấy tên đầu bếp của Đỉnh Hương Lâu còn sống sót thì đang run run rẩy rẩy nướng những nguyên liệu thức ăn mà từ trước đến nay bọn họ chưa từng làm, mấy tên vũ nữ thì co ro trong một góc, gắt gao tự che kín miệng mình, chờ đợi vận rủi buông xuống.
Bọn họ sợ hãi đến toàn thân run rẩy, lại không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Bởi vì những người phát ra âm thanh, đều đã trở thành nguyên liệu nấu ăn.
Nhưng mà cố gắng hết sức để không phát ra âm thanh thì cũng chỉ có thể giúp cho bọn họ sống lâu thêm một lát mà thôi.
Đúng lúc này, cửa mở ra.
Một tên hổ yêu vác bừa cào chín răng bước vào, hắn quan sát xung quanh một vòng rồi trực tiếp tiến về phía thủ lĩnh hổ yêu. Thủ lĩnh hổ yêu đã uống đến ngà ngà say, ban đầu cũng không chú ý tới tên hổ yêu mới đến này.
Đợi đến khi nó tập trung tinh thần nhìn rõ Tần Hà, đồng thời cảm thấy tên "thủ hạ" này hơi quái lạ.
"Sưu"
Trong nháy mắt, ánh chớp lóe lên, bừa cào chín răng trên vai tên thủ hạ kia đã hung hăng khảm vào trên đầu nó.
Vô cùng nhanh chóng, mang theo uy thế không có gì có thể ngăn trở.
Thoáng cái!
Chỉ là thoáng một cái!
Toàn trường lập tức yên tĩnh.
Đám đầu mục hổ yêu nhìn bừa cào chín răng trên đầu thủ lĩnh mình, sững sờ không dám tin tưởng.
Đây là hổ con thủ hạ nhà ai vậy?
Thế mà lại dám đánh một cào ngay đầu thủ lĩnh?
Càng quan trọng hơn là, thủ lĩnh vậy mà lại không hề né tránh.
Thủ lĩnh là Dũng tuyền cảnh đỉnh phong, ở trong lòng đám hổ yêu đầu mục có mặt ở nơi này, chính là đại danh từ thể hiện cho cường đại.
Lần này hộ vệ Yêu Giao sứ giả xuất chinh, nó chính là do Huyết Dực Bức Vương điểm tướng.
Về phần thủ lĩnh hổ yêu, nó mở to hai mắt nhìn, nhìn Tân Hà một cái, lại nhìn bừa cào chín răng trên đỉnh đầu mình một cái, thâm hô uống say, không tránh được. Qua giây lát, một dòng nước ấm nóng cuộn trào mãnh liệt chảy dọc theo khuôn mặt nó mà xuống, khí lực trong cơ thể đang nhanh chóng biến mất, nó cuối cùng mới chửi mắng một câu: "Ngươi cái... Đồ cặn bã, ngươi đánh lén, ngươi chơi... không nổi..."
Nhưng lời còn chưa nói hết, nó đã co giật mấy cái rôi mêm oặt ngã xuống.
Mắt hổ trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Tần Hà nhẹ nhàng dùng sức rút bừa cào chín răng ra, lại đá thi thể thủ lĩnh hổ yêu mấy cái, nhếch miệng nở nụ cười.
Một cái cào đập xuống liền nằm thẳng.
Cảm giác này, vừa đỉnh lại vừa sảng khoái.
Nói rõ thực lực của mình mặc dù không có đột phá đến Chân nguyên cảnh, nhưng so với lúc mới tới đây, đã mạnh hơn một chút.
Chính diện đánh thế nào thì không rõ, nhưng nói chung là đánh lén thì không có vấn đề.
"Không tốt, nó giết lão đại rồi!"
"Lão đại!"
"Xử nó, xử nóiI"
"Lên!"
Cuối cùng, các tiểu đầu mục hổ yêu cũng đã phản ứng lại, lập tức từng đôi mắt hổ trừng trừng, hoặc quơ vũ khí, hoặc giương nanh múa vuốt đánh tới Tần Hà, ý định lấy số lượng để đạt được thắng lợi.
Tần Hà thấy thế, ý cười càng đậm.
Đã diệt thủ lĩnh, sợ gì đám tiểu yêu chứ. Bừa cào của hắn, đã sớm đói khát khó nhịn...
Nửa canh giờ sau, một tin tức chấn động đến không gì sánh nổi đã nhanh chóng lưu truyền khắp Kinh thành, dấy lên một gợn sóng lớn.
Hổ tộc, tam đại yêu tộc hộ vệ Yêu Giao sứ giả lần này, đã xảy ra nội chiến ở Đỉnh Hương Lâu.
Hổ tộc đoàn diệt, chỉ còn sót lại một tiểu yêu kéo lấy thi thể thủ lĩnh hổ yêu rời đi.
Kẻ nhận được tin tức này đầu tiên, không phải là sứ đoàn Vạn Yêu Quốc, mà là Tuần thành thự của Trấn ma tỉ.
Nói cụ thể ra, chính là Điển quân giáo úy Tuần thành thự, Ngưu Thừa An.
Ngưu Thừa An vừa nghe tin liền cảm thấy da đầu run rẩy từng hồi, thậm chí còn có chút không dám tin tưởng đây là sự thực.
Thủ lĩnh hổ yêu chính là hộ tướng sứ đoàn, nếu như nó chết thảm, cục diện sẽ càng trở nên phức tạp.
Đại Lê cùng Vạn Yêu Quốc, sơ sẩy một cái sẽ chính là lật bàn.
Sau khi đến Đỉnh Hương Lâu, một tia ảo tưởng cuối cùng của Ngưu Thừa An cũng hoàn toàn biến mất.
Bên trong Đỉnh Hương Lâu, thi thể hổ yêu la liệt đầy đất.
Một vết máu kéo thật dài, từ chủ vị trên lầu bốn đi xuống lầu, ra cửa, ra đường.
Sau đó từ đường phố trước cửa Đỉnh Hương Lâu một đường kéo dài đến đường phố thành tây, trọn vẹn hơn một ngàn bước, mới dân dần biến mất không thấy.
Trong dấu vết kéo thành một đường dài kia có hỗn hợp màu đỏ máu xen lẫn với óc trắng, nhìn thấy mà giật mình, thỉnh thoảng còn có thể trông thấy một hai sợi lông hổ rụng xuống.
"Xong con bê."
Nhìn chút dấu vết vết máu cuối cùng biến mất, Ngưu Thừa An chỉ cảm thấy sau lưng ào ào nổi lên gió lạnh.