Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 637 - Chương 637: Sừng Giao Bỏ Chạy

Chương 637: Sừng giao bỏ chạy Chương 637: Sừng giao bỏ chạyChương 637: Sừng giao bỏ chạy

Gấu yêu nhanh như chớp biến mất không thấy tăm hơi, Tứ Phương quán vốn dĩ coi như cũng có ít hơi người trong nháy mắt sắp thành nơi ma quỷ lộng hành.

Nơi đó vốn đã oán khí ngập trời, gió lạnh gào thét,/'hú hú” như là quỷ gào.

Cùng lúc đó, tin tức gấu yêu dẫn đầu đội ngũ hốt hoảng trốn chạy cũng nhanh chóng truyền ra.

Những người biết tin tức đầu tiên là Thành phòng quân và Trấn ma tỉ.

Cũng không có cách nào, đế quốc Đại Cảnh đối đầu với tộc giao yêu tuy sợ thì sợ thật, nhưng luật pháp rất nghiêm khắc.

Người trông coi cổng thành nam khi thấy gấu yêu tháo chạy liền trình báo cho Thành vệ quân ngay lập tức, sau đó Trấn ma ti đã điều động cao thủ đuổi theo truy lùng tung tích.

Rất nhanh, vết máu bị lôi kéo từ Tứ Phương quán đến đường cái phía Tây thành cũng theo đó mà bị phát hiện.

Thời gian không đến nửa giờ Thành phòng quân và Trấn ma ti đã phân tích chân tướng rõ ràng, cũng thông báo cho Trị ban phòng của nội các.

Một canh giờ sau, Thái tử Lý Thừa Cương giám quốc đang nằm trên long sàng thì nhận được quân tình khẩn cấp do thái giám trực đêm trình lên, khiến hắn ta kinh ngạc đến mức đạp nam sủng một phát lăn từ trên long sàng xuống dưới đất.

Nội dung tổng kết lại trong một câu: Báo yêu gặp chuyện, hổ yêu cũng nối gót gặp chuyện theo, gấu yêu bỏ rơi Tích Thiên Long dẫn đầu đội tiểu yêu bỏ trốn, Tích Thiên Long say rượu vẫn chưa nắm rõ tình hình. Khá lắm, chuyện này không những không kết thúc mà còn trở nên càng tồi tệ hơn.

Lý Thừa Cương suy tư một lát, vội vàng hạ lệnh điêu động cao thủ của Trấn ma tỉ và nội các âm thầm bảo vệ Tích Thiên Long.

Đồng thời còn ra lệnh cho Tử y hầu, sai ông ta mau chóng đuổi khéo Tích Thiên Long ra khỏi biên cảnh.

Tích Thiên Long chết thế nào cũng được nhưng nhất định không thể chết ở thành Lâm An.

Hổ yêu, báo yêu đối với Vạn Yêu Quốc mà nói thì chẳng qua cũng chỉ là tiểu yêu mà thôi, nhưng Tích Thiên Long thì khác, nó là huyết mạch của giao yêu, cho dù xuất phát từ góc độ thực lực nó chẳng qua cũng chỉ là đồ rác rưởi.

Người thứ hai nhận được tin tức tất nhiên là Tích Thiên Long rồi.

Sang ngày hôm sau, khi Tử y hầu tiến vào Tứ Phương quán, Tích Thiên Long say rượu mới tỉnh còn tưởng rằng đế quốc Đại Cảnh cuối cùng cũng biết sợ rồi, muốn đầu hàng, nó đang suy nghĩ nên giở chiêu công phu sư tử ngoạm như thế nào.

Kết quả Tử y hầu lại chỉ vào mũi nó mắng một câu, thiếu chút nữa khiến nó nghẹn chết: "Tay sai của ngươi kẻ thì chết, kẻ thì bỏ trốn hết cả rồi, ta ra lệnh cho ngươi thu dọn đồ đạc trong nửa canh giờ sau đó cuốn xéo đi!"

Nói dứt lời Tử y hầu bèn phất tay áo rồi quay người rời đi.

Đây chính là "lễ ngộ" mà ông ta từng nói.

Tích Thiên Long lập tức ngẩn người chẳng hiểu chuyện gì, sau khi phản ứng lại thì giật nảy cả mình, vội vàng gọi người tới tra hỏi. Nhưng mà lúc này nó làm gì còn thủ hạ nào, bình thường đều là tam đại thủ lĩnh thay phiên nhau hộ vệ, nghe lệnh, lũ tiểu yêu bình thường không thể cận thân.

Thế là Tích Thiên Long tranh thủ thời gian đi ra ngoài, đi một vòng gọi lại mấy tiểu yêu đang tụ tập thành một đống xì xào bàn tán.

Sau khi hỏi xong mấy câu, nó bị dọa thiếu chút nữa ngất xỉu, không khỏi gầm thét: "Chuyện quan trọng như vậy, vì sao không sớm nói cho ta biết?"

Đám tiểu yêu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nơm nớp lo sợ ai nấy đều không dám nói chuyện. Thầm nghĩ lúc ngươi ngủ dậy gắt gỏng lớn như vậy, mở mắt đã giết yêu, vì thế tiểu yêu chết trên tay ngươi không mười thì cũng đến tám tên.

Hiện giờ ngoại trừ ba tên đầu lĩnh thì ai mẹ nó dám gọi ngươi rời giường?

"Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Cũng may lúc này Tích Thiên Long đã không còn một chút tâm tình truy cứu nào nữa, giậm chân hô to: "Tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, chúng ta về nước!"

"RõP

Lũ tiểu yêu nghe xong thì vui mừng quá đỗi, vội vàng chia ra khắp bốn phía đi thu dọn đồ đạc.

Sở dĩ chúng tiểu yêu chờ tới bây giờ chính là vì chờ câu nói này.

Không có Tích Thiên Long bọn nó không dám chạy.

Đi sâu vào trung tâm của đế quốc Đại Cảnh, không có kẻ mạnh dẫn đầu thì sẽ không ra được.

Có Tích Thiên Long dẫn đầu rồi, phải chết cũng là nó làm đệm trước. Kết quả là, dưới sự cố gắng của một đám tiểu yêu, trong thời gian một nén nhang đoàn sứ giả đã thu thập chỉnh tề.

Nghỉ trượng các thứ có thể bỏ thì đầu bỏ, mang theo những thứ cần thiết là được rồi.

Về phần người cuối cùng biết tin tức, tất nhiên là Tân Hà ngủ đến buổi trưa mới tỉnh.

Ăn điểm tâm xong, sau khi nghe ngóng đầu đường, hay lắm.

Đêm qua bốn cái tay gấu đã chạy!

Sáng nay cặp sừng giap cũng chạy luôn rồi!

Tần Hà nghe xong liền kích động.

Mẹ nó, mấy con yêu quái này cũng bất lịch sự quá rồi.

Ngươi nói, ngươi đi cũng được, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng nên chào hỏi một tiếng rồi hãng đi chứ.

Không rên một tiếng đã chuồn đi, có thích hợp à?

Nhất là bốn cái tay gấu kia chuồn đi ngay trong đêm kia, chính là đồ bất lịch sự nhất.

Không nói hai lời, Tân Hà vác lên xẻng sắt rồi lập tức co cẳng đuổi theo.

Kiên quyết không thể cho qua chuyện này.

Chuyện này cũng giống như ăn lẩu, Tần Hà ăn trong chén, nhìn trong nồi, đang chuẩn bị ăn một miếng lớn.

Kết quả vừa ăn xong đồ trong chén, đang chuẩn bị hạ đũa gắp thêm thì nồi lại bị ngươi khác bê đi mất, ngay cả canh thừa cũng không chừa lại.

Chuyện này có thể nhịn được không?
Bình Luận (0)
Comment