Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 647 - Chương 647: Túy Tiên Cư

Chương 647: Túy Tiên Cư Chương 647: Túy Tiên CưChương 647: Túy Tiên Cư

"Ca... Ca, đại ca, gân sang năm mới rồi, ngươi đừng đùa như vậy chứ..." Tiểu chưởng quỹ trợn tròn mắt, nếu chưa nhìn thấy sừng giao thì cũng thôi đi, giờ nhìn thấy sừng giao bày ở trước mặt mà ngươi lại nói là không bán?

Việc này giống như là hoa khôi Thúy Thanh Lâu đã tắm rửa sạch sẽ, ngay vào lúc ngươi cũng cởi hết, chuẩn bị cống hiến lực lượng cùng kỹ xảo cả đời cho sự nghiệp duy trì nòi giống của nhân tộc, hoa khôi kia lại khoác lên trang phục, nghiêng đầu quay sang chỗ khác nói nàng ta không bán.

Cái này ai chịu nổi chứ?

Nghẹn điên rồi còn không phải tìm động chui vào?

"Không đùa."

Tần Hà lấy lại sừng giao từ trong tay tiểu chưởng quỹ, cất vào không gian dưới nách.

Sừng giao, đây là thứ không lo không bán được, có thể bán đi bất cứ lúc nào.

Là đồng tiên mạnh cứng rắn tựa như đá, để đó còn có thể sẽ có tác dụng khác.

Tần Hà có thuật luyện đan luyện hóa sừng giao, chỉ tiếc là còn thiếu quá nhiều phụ liệu.

Lúc này tiền còn đủ dùng, hoàn toàn không cần phải sốt ruột bán đi.

"Đừng đừng đừng, đại ca đại ca... Ngươi như vậy không tử tế oa."

Sau đó tiểu chưởng quỹ nói hết lời ngon ngọt, nhưng Tần Hà vẫn cố chấp lắc đầu, mắt thấy sừng giao muốn rời y mà đi, tiểu chưởng quỹ cuống lên liền nói: "Ca, ta mời ngươi uống rượu!"

Đôi mắt Tần Hà lập tức hơi hơi sáng lên, hỏi lại: Uống rượu?"

"Đúng, Túy Tiên Cư, có mỹ nữ có rượu ngon, hắc hắc." Tiểu chưởng quỹ lộ ra nụ cười thô bỉ, đẩy đôi lông mày như là nhảy múa.

"Túy Tiên Cư?"

"Ngươi từng đến đó?"

"Chưa từng đến, nhưng nghe nói không được tốt lắm, ngay cả một ca nương hát khúc cũng không có."

"Đại ca, ta cũng muốn mời ngươi đi nhất phẩm Kinh thành, Thúy Thanh Lâu, nhưng huynh đệ ta không có công trạng không có tiền, mời không nổi nha." Tiểu chưởng quỹ ăn ngay nói thật.

"Cảm giác có hơi không muốn đi lắm." Tần Hà do dự.

"Đừng nha, không có ca nương hát khúc đâu vấn đề gì, rượu bao đủ, còn có mỹ nữ mà.”

"Vậy... Được rồi." Tân Hà do dự chốc lát, đồng ý.

Không phải vì mỹ nữ, cũng không phải vì rượu.

Mà là nơi đó có một người, hắn muốn xử lý một chút. ...

Nửa canh giờ sau, Túy Tiên Cư.

Đây là một viện quán tương đối 'cửa hông' mà tiểu chưởng quỹ có thể tiếp nhận.

Danh xưng cửu phẩm Kinh thành.

Kinh thành Lâm An của Đại Cảnh, mỗi ngành mỗi nghề đều có phường hội quản lý, tầng cao nhất gọi là Long đầu, tâng dưới gọi là Bả đầu. Hình Tam, chính là tiểu bả đầu của thợ thiêu thi phụ cận Trấn ma ti thành tây.

Lớn đến các ngành như viện quán, thương hội, tửu lâu, xa mã, nhỏ đến chợ bán thức ăn, sai dịch lính hầu, thợ thiêu thi, lực phu, đều có các loại Bả đầu cùng Long đầu phân tâng quản lý, hoàn toàn không phải là tự do kiểu ngươi muốn làm gì thì liền làm cái đó.

Mà đại thụ sau lưng long đầu, không có ngoại lệ, đều là các quyền quý, thế gia cùng nhà thế phiệt đỉnh cấp nhất của đế quốc Đại Cảnh.

Kẻ yếu dựa vào kẻ mạnh chính là luật thép của thế giới Thâm Uyên này, phương thức dựa vào, chính là dâng lễ từng tầng từng tầng.

Long đầu, Bả đầu đập xương ép tủy, dù có đủ thứ không tốt, nhưng có một điều, chính là đẳng cấp của các ngành các nghề thì chỉ cần nhìn qua là thấy ngay, tuyệt đối sẽ không sai được.

Viện quán Kinh thành tổng cộng chia làm chín bậc.

Từ trên xuống dưới, cao cấp nhất là nhất phẩm, cấp thấp nhất là cửu phẩm.

Túy Tiên Cư, chính là thuộc về cửu phẩm.

Đừng coi thường cái cửu phẩm này, cửu phẩm, đó cũng là đã có phẩm.

Túy Tiên Cư thậm chí là vẫn luôn lấy điều này làm kiêu ngạo, có phẩm, vậy ít nhất thì nó cũng là một nơi chính quy, sẽ không chơi tống tình tống tiền, cũng sẽ không bán rượu giả, càng sẽ không mưu tài hại mệnh, đây là luật lệ.

So với những cửa ngầm kia thì tuyệt đối là an toàn hơn nhiều.

Những điều này, đều là đối với khách hàng, còn đối với các cô nương làm việc trong viện quán mà nói, đó chính là một chuyện khác. Hãm hại lừa gạt trói buộc, hoàn toàn không thể nói tỉ mỉ.

Rõ ràng tiểu chưởng quỹ đã tới Túy Tiên Cư mấy lần.

Tú bà nhận ra y, gọi thẳng y là Đỗ công tử.

Tần Hà cũng biết tên của tiểu chưởng quỹ, gọi là Đỗ Tử Đằng.

Tiểu chưởng quỹ cấp đinh của thương hội Tử Kinh, có một cái tên... có hơi kỳ quái.

*(Đỗ Tử Đằng đồng âm với đau dạ dày. )*

Tú bà không nhận biết Tần Hà, nhưng Tần Hà nhận ra bà ta.

Hắn đã từng thấy bà ta trong kịch đèn chiếu của Lâm Tiểu Nga.

Lâm Tiểu Nga, chính là nữ tử đáng thương từng bị lấy cơ thể sống nuôi ma kia.

Bởi vì quê nhà bị yêu vật phá hủy, mà đành phải gửi thân tại Túy Tiên Cư này.

Mụ tú bà này lòng dạ độc ác, không hề bận tâm đến sự sống chết của các cô nương, đến là sẽ bị đưa lên, cả năm không ngừng nghỉ, lớn bụng thì rót một bát canh phá thai, nghỉ ngơi một ngày, qua ngày hôm sau lại tiếp tục làm việc.

Không đến năm ba tháng, Lâm Tiểu Nga đã bị ác bệnh quấn thân đến chỉ còn một hơi tàn, sau đó lại bị đám nuôi trồng ma chủng kia nhặt đi, thế là liền có đau khổ phía sau.

Cái thứ gọi là báo ứng, có đôi khi linh, có đôi khi lại mất linh.

Lúc mất linh thì gọi là người tốt không sống lâu, người xấu lưu lại ngàn năm. Lúc linh, đó chính là quả báo kiếp này.

Chuyện kia đã đi qua mấy ngày, Tần Hà cũng đã sắp quên đi, kết quả, Đỗ Tử Đẳng lại mời hắn tới nơi này.

Cái gì gọi là ý trời, đây chính là ý trời.
Bình Luận (0)
Comment