Chương 648: Buôn bán không cân vốn
Chương 648: Buôn bán không cân vốnChương 648: Buôn bán không cân vốn
Nói trước về tướng mạo tú bà Túy Tiên Cư này đi.
So với tú bà mập của Thúy Thanh Lâu thì chính là hai thái cực, bà ta rất gầy, gây như một que củi.
Gò má chỉ có da bọc xương, đôi mắt sâu tăm tối, ở dưới đáy mắt tựa như có hai đốm lân tinh đang cháy lập lòe.
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo, nghe qua liền cảm thấy không hề có chút khí tức người sống nào.
Tần Hà trông thấy vậy, trong mắt lập tức lóe lên tia sáng nhạt, tập trung nhìn kỹ, không khỏi sững sờ.
Trên tên mụ tú bà này vậy mà lại có tử khí quanh quẩn.
Điều này làm cho Tần Hà có chút hiếu kỳ.
Thế giới này yêu ma chỗ nào cũng có, duy chỉ có quỷ, cho tới bây giờ, Tần Hà còn chưa gặp được.
Đến cùng thì trật tự luân hồi có phải trật tự thứ nhất hay không, Tần Hà không biết, nhưng nó nhất định là một trong số trật tự của không gian tâng dưới chót có cấp bậc ưu tiên số một số hai.
Không nhìn thấy quỷ thì đại biểu cho trật tự luân hồi của thế giới này phi thường mạnh mẽ.
Xác xuất vong hồn tránh thoát khỏi luân hồi hóa thành quỷ là cực kỳ bé nhỏ.
Cho nên mụ tú bà trước mặt này, có chút thú vị.
Ở trong kịch đèn chiếu không thể phát hiện được khí tức trên người bà ta, hiện tại nhìn thấy tận mắt, trên người bà ta thực sự có quỷ khí đang vấn vít quấn quanh, hơn nữa còn không phải là loại bị dính lên, mà là phát ra từ trong cơ thể.
Thoạt nhìn mụ tú bà có dáng vẻ yếu đuối như thể gió thổi qua là bay, nhưng lúc tiến lên nghênh đón khách, bước chân lại rất nhẹ nhàng, ngoài miệng cũng rất biết ăn nói.
Rất nhanh, tú bà đã nghênh tiếp Đỗ Tử Đằng cùng Tần Hà lên lầu.
Đây là một gian phòng thượng đẳng, tốt xấu thì Đỗ Tử Đằng cũng không để Tần Hà ngồi ở đại sảnh.
Rượu được đưa lên, cũng không tôi.
Thức ăn được đưa lên, không có gì đặc biệt.
Cô nương đi lên, lại là cả người nồng nặc mùi thuốc phá thai đến mức trên thân đeo mấy cái túi thơm cũng không che giấu được.
Trong nháy mắt Tần Hà liên mất sạch hứng thú, trực tiếp cự tuyệt cô nương tiến lên chăm sóc.
Đỗ Tử Đằng thấy Tần Hà không muốn, sau khi làm bộ khuyên mấy lần thì cũng vội vàng để cô nương phục vụ mình lui đi.
Trong túi không có tiên, vừa vặn.
Mụ tú bà thấy vậy thì cũng hơi có chút không vui, nhưng quý khách không muốn thì bà ta cũng chẳng dám nói thêm cái gì, chỉ có thể ném tức giận lên người các cô nương, vừa rời khỏi phòng bà ta liên hung ác nhéo người các cô, dạy dỗ: "Các ngươi xem đi, lão nương nuôi các ngươi thì có làm được cái gì, son phấn ăn uống ngủ nghỉ đều đòi tiền, một đám hàng lỗ vốn, lại bị các ngươi làm cho khách lui." Hai cô nương rõ ràng là rất e sợ mụ tú bà, cố nén đau đớn trên người, vội vàng cúi gằm xuống, đến thở cũng không dám thở mạnh, nhưng cũng không né tránh.
Mụ tú bà lại dạy dỗ thêm vài câu, chống nạnh vung khăn tay: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau ra cửa tiếp đón khách đi, hôm nay không tiếp được khách thì các ngươi nhịn đói cho lão nương.
Hai cô nương vừa nghe vậy, lập tức như được đại xá, nhanh chân chạy đi.
Tú bà xả ra một trận lửa giận, tâm tình cuối cùng là đã tốt hơn chút ít, bà ta quay đầu liếc vào trong phòng một cái, trâm giọng hừ lạnh một tiếng: "Hai tên quỷ nghèo, hừ."
Nói xong, bà ta liền đi xuống lầu.
Chốc lát sau, ma cô Túy Tiên Cư tiến lên, nói: "Trông bộ dáng hai con ma bệnh kia xem chừng là không xong rồi, ngài đi xem qua một cái đi."
"Lại thêm hai cái đồ lỗ vốn." Tú bà hất khăn tay, vội vàng đi về phía hậu viện, rẽ trái rẽ phải, đi tới một gian phòng chất đầy tạp vật tràn ngập mùi thảo dược.
Bên trong gian phòng có hai tên nữ tử sắc mặt vàng như nến, trên tay, trên mặt xuất hiện từng mảng vết ban sẫm giống như là rêu, hơi thở của hai người rất yếu ớt, trên mặt không có chút màu máu nào, mái tóc thì không được chải chuốt, rối bời.
Dưới hạ thân còn thấm ra vật bài tiết, quân váy dính bẩn tỏa ra mùi hôi thối khó ngửi.
"Nổi ban rồi, không cứu nổi nữa." Tên ma cô lắc đầu không ngừng.
Mụ tú bà lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, dùng khăn tay che mũi, cúi đầu quan sát một chút rồi phất tay chán ghét nói: "Vứt đi, đừng để chết trong viện này, xúi quẩy."
Bà ta nói với giọng điệu hờ hững lạnh nhạt, giống như đang xử lý một con gà bệnh chết trong lòng gà vậy.
Tên ma cô gật đầu, vội vàng gọi mấy tên tạp dịch đến, bỏ hai tên nữ tử vào bên trong bao tải.
Một tên nữ tử trong đó tỉnh lại từ trong đau bệnh, thấy tạp dịch bỏ mình vào trong bao tải, thế là dùng hết chút sức lực cuối cùng cầu xin tú bà tha cho mình.
"Ma ma, đừng ném ta đi... Qua mấy ngày nữa là ta sẽ khỏe lại ngay."
"Đừng ném ta, ta... không muốn chết."
"Ta... còn có thể kiếm tiên cho ngài."
Tiếng nói yếu ớt như là gà con kêu gào trước khi chết vậy.
Nhưng sự cầu xin của nữ tử không chỉ không thay đổi ý định của tú bà, trái lại còn khiến bà ta càng thấy chán ghét hơn mà thúc gục tạp dịch ra tay: "Mau làm nhanh tay lên, chậm rì rì như rùa."
Mấy tên tạp dịch vội vàng tăng nhanh tốc độ, có một tên trong đó còn vớ lấy một nắm cỏ khô nhét vào trong miệng nữ tử, ngăn chặn nữ tử tiếp tục mở miệng cầu xin.
Chẳng bao lâu sau, hai cái bao tải đã bị khiêng đi.
Tú bà xoay người oán hận với ma cô: "Kiếm chút hàng tốt mang về, gần đây tới đều là thứ gì đâu, làm ăn cũng trở nên kém đi."
"Yên tâm, ta đã sớm tìm được rồi, trong một thôn trang ở bên ngoài thành cách chừng sáu mươi dặm nhỏ có một cặp tỷ muội, nam nhân trong nhà đều đã chết hết, đêm nay ra tay trói người, ngày mai đưa tới." Ma cô lộ ra nụ cười tự tin.
Nguồn gốc các cô nương trong Túy Tiên Cư có đủ loại, nhưng cũng chạy thoát khỏi con đường "Hãm hại lừa gạt bắt trói”, tiến vào nơi này, chính là tiến vào hang quỷ.
Nếu nghe lời thì khá hơn một chút, còn có thể sống thêm nửa năm một năm.
Còn không nghe lời, dằn vặt đến chết cũng chỉ là chuyện thường.
"Hàng thế nào?" Mụ tú bà nổi lên hứng thú.
"Tỷ muội song sinh, đều còn non trẻ, toàn bộ nam nhân trong nhà đều đã chiến tử ở biên cảnh, ngoại trừ hai nàng ta thì chỉ còn một bà già chưa chết, dáng vẻ thì đảm bảo để ngài thỏa mãn." Ma cô cười nó.
Tú bà nghe vậy thì trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười hài lòng, gật đầu nói: "Như vậy còn không tồi, đợi người tới chúng ta lại mở chiêu bài "Yến non song phi”, hấp dẫn thêm một đám khách nhân có tiền đến. Người ngươi phải xem chừng kỹ đấy, đừng để xảy ra đường ngang lối rẽ gì."
"Yên tâm, chúng ta dâng lễ cũng đâu phải dâng không, từ trên xuống dưới đều đã được thu xếp ổn thỏa rồi."
"Trời đất bao la chúng ta lớn nhất, trên một mẫu ba phần đất này, chính là thiên vương lão tử đến, cũng là chúng ta lớn nhất." Ma cô cười gắn.