Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 649 - Chương 649: Muốn Chết Không Được

Chương 649: Muốn chết không được Chương 649: Muốn chết không đượcChương 649: Muốn chết không được

"Ngươi chắc chắn chứ?"

Đúng lúc này, một giọng nói âm u bất thình lình vang lên đằng sau hai người.

"Người nào?!"

Ma cô trừng mắt, xoay người nhanh như tia chớp, khí tức Chân nguyên cảnh hậu kỳ chấn động mà ra.

"Người nào?!"

Tú bà còn phản ứng nhanh hơn ma cô, trong nháy mắt xoay người còn lách sang bên cạnh một bước, quỷ khí quanh thân lượn lờ, chớp mắt sau đã khiến khoảng sân viện không lớn trở nên lạnh lẽo như rơi vào hâm băng.

Trong chỗ sâu dưới đồng tử bà ta còn sáng lên hai điểm đỏ rực, dưới làn da nổi lên đường vân màu đen ẩn hiện, khí tức vậy mà còn mạnh hơn ma cô một bậc, vô cùng quỷ dị.

"Khu khu... Đừng căng thẳng, ta chỉ là đến đòi một vài thứ từ chỗ hai vị mà thôi." Góc tường, một thanh niên vác cây bừa cào chín răng nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng sáng.

Ma cô cùng tú bà trao đổi một ánh mắt theo bản năng, trong mắt đều là vẻ nghi hoặc khó hiểu.

"Các hạ, chúng ta hình như... Không hề quen biết thì phải?" Sắc mặt tú bà hơi ngưng trọng, thực lực người này rõ ràng chỉ là Phàm thể cảnh, nhưng lại có thẻ lặng yên không một tiếng động đi đến sau lưng hai người, có chút kỳ quái. "Ngươi không nhận biết ta cũng không sao, ta nhận biết ngươi là được, có hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi, ha ha..." Nụ cười của Tần Hà càng tươi, không có cách, hắn chỉ thích những tên kỳ kỳ quái quái như vậy, càng kỳ quái, càng đặc biệt thì phân thưởng đốt ra được lại càng tốt.

"Lời này của vui không buồn cười chút nào đâu, ngươi rốt cuộc là ai, xông vào hậu viện ta là muốn làm cái gì?" Sắc mặt tú bà trâm xuống, giọng điệu lạnh lẽo.

"Được rồi, vậy ta nói rõ ràng một chút vậy." Tần Hà "loảng xoảng" một cái thả bừa cào chín răng rơi xuống mặt đất, nói: "Rất đơn giản, hôm nay ta đi ngang qua nơi này, chính là muốn thiêu chết hai vị, đốt thành tro."

"Chỉ bằng ngươi?" Trên mặt ma cô nổi lên vẻ châm chọc, cười nói: "Chỉ là Phàm thể cảnh cũng dám làm càn trước mặt chúng ta, không sợ gió lớn quá đau đầu lưỡi à."

Tú bà thì mang vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Các hạ, lão thân không rõ, giữa chúng ta từng có thù hận sao?”

"Cái này thì ngược lại là không có." Tần Hà lắc đầu, dáng vẻ hơi có chút lẽ thẳng khí hùng.

Tú bà, ma cô: ”...'

"Đã không oán không thù, vậy các hạ làm như vậy là vì lý do gì?" Tú bà không hiểu, lại hỏi.

"Gặp một chuyện bất bình, trong lòng nghẹn một hơi, khó mà thư thái được."

"Chuyện gì?”

"Cái chết của Lâm Tiểu Nga." Lời này vừa ra, trong mắt tú bà cùng ma cô hoàn toàn lộ ra sát cơ.

Lâm Tiểu Nga là một cô nương nơi này, dáng vẻ rất tốt, bọn họ đã từng ép được không ít tiền từ trên thân nàng ta, mấy tháng trước nàng ta nhiễm bệnh hấp hối, bọn họ liền ném nàng ta đi.

Người này... Có lẽ là người nào đó của Lâm Tiểu Nga, hiện tại đến trả thù.

"Chó lại bắt chuột, xen vào việc của người khác, nếu đã tới, vậy cùng đừng đi nữa." Ma cô tính tình nóng nảy nhanh như chớp lấy ra một thanh yêu đao sáng loáng, vọt thẳng về phía Tần Hà.

"Cẩn thận!" Tú bà thấy thế, không nhịn được mà mở miệng nhắc nhở một câu, sóng thực lực của người tới tỏa ra chỉ có Phàm thể cảnh, nhưng chẳng biết tại sao lại khiến cho bà ta cảm thấy sợ hãi ghê rợn.

Nhất là thanh vũ khí trong tay Tần Hà, trước đó vài ngày... Sứ đoàn Vạn Yêu Quốc vào Kinh, một tên thủ lĩnh hộ vệ trong đó hình như là đã chết dưới một cây bừa cào, không biết có phải cây này hay không.

Nếu như chính là nó... Vậy thì phiên phức lớn rồi.

"Tốc độ quá chậm nha."

Tần Hà thấy ma cô vọt tới, lắc đầu, không những không lùi, ngược lại còn bước một bước dài vọt về phía gã ta.

Sau đó...'Rầm!"

Một cái cào liên đập ma cô ngã lộn nhào, cẩn thận nhìn kỹ, gương mặt gã ta cũng bị đập bằng, nằm rạp trên mặt đất, muốn kêu, kêu không được, muốn hô, hô không lên tiếng.

"Tiêu rồi!"

Tú bà thấy thế, sắc mặt hoảng sợ. Trận giao phong này xảy ra quá nhanh, người trước mặt ma cô, thậm chí còn không đánh ra trọn một chiêu.

Lời nhắc nhở của bà ta không có đưa đến bất cứ tác dụng gì!

Chạy!

Tú bà không có chút do dự, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Thực lực người này hoàn toàn không phải là đơn giản như vẻ bê ngoài, sâu không lường được, hơn nữa còn vô cùng quỷ di.

Nhưng mà... Bà ta vừa mới xoay người, còn chưa kịp bắt đầu di chuyển đã cảm thấy trước mặt lóe lên một bóng mờ, tiếp đó tên thanh niên kia đã ngăn ở ngay trước mặt bà ta, còn âm u nói: "Đi? Đi là không thể đi, đời này cũng không thể rời đi được."

"Người đang làm trời đang nhìn, ngẩng đầu ba thước có đại tiên, hôm nay đại nạn của ngươi đã đến."

"Tiểu tử, ngươi đừng có mà làm càn, lão thân kinh doanh nơi này là làm việc cho cường giả Đạo cung cảnh, ngươi dám đụng đến ta, ngươi tuyệt đối sẽ phải chết không thể nghi ngờ, ta khuyên ngươi đừng có mà không biết tốt xấu, một Lâm Tiểu Nga nho nhỏ không đáng để ngươi làm như vậy?" Tú bà dăằn sự kinh hoảng trong lòng xuống, quát lớn.

Người này vừa tiến sát lại gần, khí tức vẫn là khí tức của Phàm thể cảnh, nhưng lại khiến quỷ khí trên thân bà ta gần như bị ngưng trệ lại, hoàn toàn bị khắc chế.

"Có đáng giá hay không thì đó là chuyện của ta, nghe lời nói này của ngươi... Có nghĩa là còn có một nhóm người?" Tần Hà vui mừng nhướng mày, hắn chính là thích kiểu này, giết một tên lại dẫn đến một đám, cảm giác tràn đây mong đợi được mùa. "Chết đi!"

Tú bà thấy Tần Hà không hề sợ hãi liền biết đe dọa là không có tác dụng gì.

Bà ta cắn răng một cái vung khăn lụa lên, lập tức một đám khí đen phun về phía Tần Hà.

Một chiêu này nhìn như đơn giản, nhưng thật ra nó chính là một trong hai lá bài tẩy ít ỏi của tú bà.

Khí đen kia là hỗn hợp quỷ khí, thi độc, cổ độc, cùng ma oán.

Chỉ lấy ra bất kỳ một loại nào trong đó cũng có thể giết chết ba ngàn người.

Trộn chúng chung vào một chỗ, cho dù là cường giả Dũng tuyên cảnh nhiễm phải cũng bị ăn thiệt thòi lớn, Luân hải cảnh cũng phải cẩn thận khu trừ.

Số người chết dưới một chiêu này của tú bà cũng đã có mấy chục tên.

Chỉ cần đối phương dính lên một chút, nhẹ thì bị dây dưa cuốn lấy, nặng thì bỏ mình.

Đến lúc đó sẽ có lựa chọn, chạy, hoặc là tấn công.

Những chuyện này xảy ra thì dài, nhưng thực tế chỉ là chuyện một cái hất tay mà thôi.

Điều khiến tú bà vui mừng chính là, cái hất tay của bà ta vậy mà lại trúng đối phương rồi, tên thanh niên kia không hề tránh đi mà đứng đơ ra tại chỗ.

Nhưng... Sự vui mừng của bà ta chỉ duy trì trong thời gian nửa hơi thở.

Bởi vì ngay sau đó bà ta liền sợ hãi trông thấy, luồng khí đen kia cứ như vậy mà phóng xuyên qua thanh niên chẳng hề có chút trở ngại nào, hơn nữa thân thể thanh niên còn dần dần mờ đi, cuối cùng tan biến không còn bóng dáng.

Rõ ràng, là tàn ảnh!

Cũng vào lúc này, nơi khóe mắt bà ta lại chẳng biết có thêm một bóng người từ lúc nào.

Quay đầu cẩn thận nhìn kỹ, chính là tên thanh niên kia.

Một chiêu đánh hụt, đã mất đi tiên cơ.

"Vụt!"

Ngay sau đó, tú bà chỉ cảm thấy cái rốn đau nhói, bà ta chậm rãi cúi đầu xem xét.

Ngay tại vị trí rốn trên bụng có một cây đỉnh sắt ghim sâu vào, chỉ còn một khúc rất ngắn chừa ở bên ngoài, nhìn kỹ còn có thể mơ hồ thấy được minh văn phức tạp trên đó.

Ngay sau đó, bà ta chỉ cảm thấy quỷ khí khắp toàn thân bị ngưng trị tựa như chì, sức lực cũng đang biến mất một cách nhanh chóng.

"Bịchl"

Tú bà lung thanh lay một cái, ngửa mặt ngã xuống đất.

"Mẹ nó, phun ra cái quái gì vậy, không khác gì con mực cả..."

Tần Hà nhìn thoáng qua đám khí đen đang chậm rãi tiêu tán vào trong không khí kia, mở miệng mắng một câu, sau đó dùng bừa cào chín răng kéo hai người vào trong kho củi, đúng lúc này ma cô đã chậm rãi tỉnh lại.

Tần Hà thấy vậy, dứt khoát lại thêm mười mấy cây đỉnh trấn thi cho hai người. Nhưng toàn bộ đều không có một cây nào là bắn vào vị trí hiểm, mà đều là huyệt đau nhức.

Bọn họ sẽ tỉnh táo mà chịu đựng nỗi đau đớn vô cùng kịch liệt đến mức bi thảm, mãi cho tới khi Tần Hà có thời gian đi đốt bọn họ mới thôi.

Cái này gọi là muốn sống không được, muốn chết cũng không thể.

Về phần khi nào Tần Hà có thời gian giải thoát cho bọn họ, vậy còn phải xem tâm trạng, ít nhất thì hôm nay là không có.

Nhiệm vụ của hắn hôm nay chỉ có một: Uống rượu.

Tiếp đó, Tần Hà lại ném cho hai người một cái thuật xác định mục tiêu rồi phủi tay, xoay người đi lên lầu.

Hai con tôm con cá mà thôi, không cần sốt sắng vội vàng thu lấy, nếu vận khí tốt, nói không chừng còn có thể dẫn ra thêm hàng gì khác.
Bình Luận (0)
Comment