Chương 651: Một đôi tiểu nha đầu
Chương 651: Một đôi tiểu nha đầuChương 651: Một đôi tiểu nha đầu
Hai cái bao tải rất nhanh đã được mở ra.
Thật sự là hai nữ tử, rất trẻ trung, dường như là bị trói gô, miệng cũng bị chặn lại.
Thấy thế Tần Hà không khỏi day day huyệt thái dương.
Con mẹ nó, quản không hết chuyện bao đồng.
Day huyệt thái dương xong, Tần Hà thở dài một hơi, biến đổi hình dạng, biến thành bộ dạng của ma cô, ho nhẹ một tiếng đi từ góc tối ra.
Năm sáu người kia trông thấy Tần Hà, trên mặt đều hiện ra vẻ vui mừng.
Tên Lôi Công Chủy cầm đầu lớn tiếng cười nói: "Nhị gia, mau tới nhìn một chút, đã mang người về cho ngài rồi này."
Tần Hà chậm rãi đến gần, sau đó cúi đầu dò xét hai nữ tử đang bị trói.
Vừa đánh giá một lát hai mắt hắn không khỏi hơi sáng lên.
Ôi- hai tiểu nha đầu thật là xinh đẹp!
Bề ngoài còn giống nhau như đúc, là một đôi song bào thai, bộ dáng khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Mặt tròn nhỏ, nhiều một chút thì béo thiếu một chút thì gầy, mũi ngọc tinh xảo hơi vểnh, miệng anh đào chúm chím, làn da lại càng trắng nõn như tuyết, tư thái dù có vẻ hơi ngây thơ nhưng đợi thêm hai năm nữa nảy nở hết thì tuyệt đối sẽ là mỹ nữ hàng đầu.
Giờ phút này hai người đang "ưm ư' ra sức giãy giụa, mắt hạnh trợn tròn tràn đầy vẻ hoảng sợ. Có điều khiến Tần Hà kinh ngạc không chỉ là dung mạo của hai người mà còn cả linh vận trên người các nàng.
Mặc dù không khoa trương đến mức nói linh vận tự nhiên nhưng cũng vô cùng tốt.
Nếu Tần Hà có hứng thú thu nhận đồ đệ mà nói, hai người này ghi nhận làm đệ tử ký danh, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng coi như đúng quy cách rồi.
Nhưng mà Tần Hà không có hứng thú thu nhận đồ đệ.
Hắn không thích người, hắn thích động vật.
"Bắt được từ nơi nào đây?" Tần Hà nhìn về phía Lôi Công Chủy.
Lôi Công Chủy sửng sốt, gãi gãi mấy cọng tóc thưa thớt trên đầu, nghi ngờ nói: "Sở gia trang nha, nhị gia, là ngài phân phó chúng ta đi mà, ngoài thành cách sáu mươi dặm, ngài quên rồi hả?"
"À thế hả." Tần Hà trừng mắt nhìn, lại hỏi: "Cái kia... quá trình thuận lợi chứ?”
"Rất thuận lợi, lúc đầu chúng ta dự tính đợi ban đêm mới vào gia trang trói người đi, kết quả hai nha đầu này lại tự đi ra khỏi gia trang, chúng ta liền ra tay sớm hơn dự tính." Lôi Công Chủy cười khoe thành tích.
"Không ai phát hiện?”
"Không ai phát hiện, xách hai người bọn họ cứ như là xách gà mổ luôn ấy chứ.
Tần Hà gật gật đầu, sau đó chần chờ một chút, nói: "Đưa trở về đi!"
"Hả?"
"Không phải... tại sao lại thế?" "Đúng vậy đó, hai tiểu yêu tinh này thả trong viện có thể kiếm rất nhiều tiên mà."
Tần Hà vừa nói dứt lời, năm sáu người đồng loạt mở to hai mắt.
Lôi Công Chủy càng là không thể hiểu được, hỏi: "Nhị gia, chẳng phải trước đây ngươi phân phó chúng ta đi bắt về sao, sao giờ lại muốn đưa trở vê chứ, từ trước đến nay ta không có quy củ kiểu này đâu."
"Ta nói đưa trở về thì cứ đưa về đi, làm sao, lời ta nói không có tác dụng gì với các ngươi nữa rồi à?" Tần Hà híp híp mắt, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh lão.
Sắc mặt mọi người khẽ biến, nhưng bọn họ liếc mắt nhìn nhau, thần sắc cũng không có quá nhiều sợ hãi.
Cuối cùng vẫn là Lôi Công Chủy mở miệng, gã hơi cứng ngắc cười cười: "Nhị gia, các huynh đệ chạy đôn chạy đáo một chuyến, ngài nói bắt liền bắt, nói đưa về liền đưa về, các huynh đệ không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Tần Hà nghĩ một lát, thuận miệng nặn ra một lý do: "Người nhà của hai nha đầu này sẽ tìm đến báo thù."
"Ha ha ha..."
"Nhị gia, ngài đây là uống rượu uống đấn lú luôn rồi hả."
Kết quả lời này vừa ra, đám người này lại bỗng nhiên nở nụ cười.
Lôi Công Chủy nói: "Nhị gia, chẳng phải ta đã nói với ngài rồi sao, cha và ca ca của hai nha đầu này đều chết trận ở biên cảnh, trong nhà đã không còn nam nhân rồi, sẽ không báo thù được đâu." "Chết trận?" Tần Hà khẽ cau mày.
Mới cách đây vài ngày, đoàn sứ giả của Vạn Yêu quốc xâm lấn biên cảnh, một đám xui xẻo trấn giữ biên cảnh bị chết cả rồi, cha và ca ca của bọn họ chính là một trong số đó."
"Vậy thì càng không thể được, gia quyến của những tướng sĩ đã chết trận, nếu triều đình truy cứu thì rất phiền phức." Tần Hà thuận lý thành chương nói.
"Ha ha ha..."
"Nhị gia, chắc chắn là ngài uống nhiều quá rồi."
"Ta ngửi thử xem!"
"Hắc, thật đúng là có mùi rượu, ha ha-"
Kết quả đám người lại cười vang một trận.
Da mặt Tần Hà run rẩy: "Các ngươi lại cười cái gì?"
Lôi Công Chủy hơi có vẻ nghi hoặc quan sát Tần Hà, nói: "Nhị gia, ngài quên rồi sao? Triều đình vì giữ gìn thể diện của bản thân, căn bản không thèm thừa nhận chuyện đoàn sứ giả của yêu tộc xâm lấn biên cảnh, cũng không thừa nhận đám người xui xẻo kia là tử sĩ, mà nói là bọn họ bị mất tích, lại còn giả vờ giả vịt phái người ra ngoài tìm kia kìa."
"Cho nên... hai tiểu nha đầu nghịch ngợm này không được coi là gia quyến của người đã chết."
"Con mẹ nó, còn có loại chuyện như vậy cơ á?!" Tần Hà lập tức trợn tròn mắt, trực tiếp phát ra âm thanh chửi rủa, thâm nghĩ người đều đã bị xé thành mảnh nhỏ nuốt ăn sạch sẽ rồi thì đi đâu mà tìm bây giờ?
Đại Cảnh chó má này vẫn nên bị diệt vong càng sớm càng tốt.
Dù hèn yếu e sợ đến đâu thì cũng phải có mức độ chứ? Chẳng trách Đỗ Tử Đằng nói sĩ khí quốc triều sắp bị triệt tiêu rồi, ai nghe xong chuyện này mà chẳng chửi vài câu?
Tần Hà chợt cảm thấy trong lòng có một trận hỏa khí đang tuôn ra, ánh mắt khóa chặt đám người Lôi Công Chủy, bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng xám/'Vậy theo ý của các ngươi là, sẽ không mang hai người này về?"
"Nhị gia, không phải gia quyến của người đã chết thì triều đình sẽ không quan tâm, không cần thiết phải trả về, rất an toàn." Lôi Công Chủy thấy Tần Hà đã không còn lời nào để nói, nét mặt liên lộ ra nụ cười của kẻ chiến thắng.
"Đúng vậy đúng vậy, không cần phải trả về."
"Có thể kiếm nhiều tiền!"
"Cô nương xinh đẹp biết bao, trả về thì rất đáng tiếc."
Năm người còn lại cũng nhao nhao phụ họa.
"Thôi cũng được, không trả bọn họ về, vậy thì..." Tân Hà thấy thế, nở một nụ cười lạnh lẽo: "Trả các ngươi về vậy."
"Trả chúng ta vê?" Lôi Công Chủy sững sờ, không rõ ràng cho lắm.
"Con người ăn ngũ cốc để trưởng thành, ngũ cốc lại sinh trưởng nhờ đất, vậy ta sẽ để các ngươi trở lại làm phân bón." Nụ cười của Tần Hà càng tươi, sau đó vung tay lên như tia chớp.
"VụtI"
Trong chốc lát, sáu cái đinh trấn thi không cắm vào mi tâm của bọn họ mà cắm thẳng vào tủy não. Toàn thân sáu người Lôi Công Chủy cứng đờ, phảng phất như bị nhấn nút tạm dừng, sau trọn vẹn mấy hơi thở mới "bịch bịch" thi nhau ngã xuống đất.
Một kích đánh chết toàn bội
Ngay cả cơ hội kêu thảm cũng không có.
Tần Hà thấy thế, cuối cùng uất khí trong lòng cũng trở nên thoải mái.
Sau đó, hắn cúi đầu dò xét hai tiểu nha đầu đang mở to mắt nhìn thi thể bên cạnh, lại thâm nghĩ có chút khó xử lý.
Nữ nhân... chính là phiền phức.
Đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp lại càng phiên phức.
Các nàng không làm cái gì, chỉ cân ngã xuống đất một cái liền có thể khiến ngươi rơi vào tình thế khó xử.
Nếu là nam nhân, Tần Hà đảm bảo dọn dẹp xong thi thể liền quay đầu bước đi, quay đầu nhìn nhiều một cái cũng là không tôn trọng chính mình rồi.
Nhưng đây là hai tiểu nha đầu yếu đuối không có chút năng lực tự vệ nào, trong kinh thành đen như nắm than này, đừng nói trở về Sở gia trang cách đây sáu mươi dặm, có thể ra khỏi cửa thành hay không đã là một dấu chấm hỏi.
Lui một vạn bước, cho dù mạng lớn có thể trở lại gia trang, nhưng cũng là hai con cừu non, nói không chừng sẽ bị ai ăn mất.
Hay là, chính mình mang về làm ấm giường?
Không được, vậy chẳng khác nào súc sinh.
Cắn răng cứ vứt đấy mặc kệ?
Vậy lại càng không được, vậy thì súc sinh cũng không bằng. Hai chữ: phiền phức.