Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 682 - Chương 682: Kêu Ngao Ngao

Chương 682: Kêu ngao ngao Chương 682: Kêu ngao ngaoChương 682: Kêu ngao ngao

Tâm mắt trở lại bên phía Tần Hà.

Đốt xong hai bộ thi thể, Tân Hà muốn nghỉ ngơi một chút.

Cũng không phải là mệt mỏi, mà chỉ đơn thuần là muốn xem trận chiến đấu "gà yếu mổ lẫn nhau" này một chút, còn tốt cho tâm tình.

Một cách tự nhiên, hắn ngồi xuống bàn trà của Chương Lương.

Bưng nước trà lên uống một hớp, biu một cái, ánh mắt hắn lập tức sáng lên, hơi giật mình.

Trà này, cho dù hắn không phải là một người thích uống trà, vẫn có thể nhận thấy sự bất phàm của nó.

Một ngụm nước trà xuống bụng, lập tức cảm nhận được từ tia từng sợi khí nóng từ dưới rốn tuôn ra, phát tán khắp toàn thân.

Ngay sau đó trong đầu hắn đã nhận được nhắc nhở: Ngài đã cho ngũ tạng miếu của ngài ăn no, nội kình +2, pháp lực +3.

Rõ ràng là Cật tiên công có phản ứng.

Tần Hà kinh ngạc, hiệu quả này, gân sánh bằng với việc ôm yêu thú gặm cắn.

Thế là Tân Hà một ly lại tiếp một ly rót nước trà xuống bụng.

Đi ngang qua đường không thể bỏ qua.

Uống không bị thiệt, uống không mắc lừa.

Hắn uống đến gân hết thì ngẩng đầu lên nhìn một cái, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Chương Lương đang chiến đấu bên kia. Vì để hóa giải xấu hổ, Tần Hà nâng ly trà lên ra hiệu với Chương Lương, cũng giơ ngón tay cái cho y.

Khen ngợi vô cùng chân thành: Trà ngon!

Trong nháy mắt khuôn mặt Chương Lương đã tràn đầy phẫn nộ, nhưng Tần Hà không để ý tới y, rót hết hai ly nước trà còn lại.

Chưa hết thòm thèm, hắn lại nhìn chằm chằm vào bình ngọc nhỏ trên bàn.

Mở ra xem.

Còn có lá trà, không nhiều, chỉ vừa phủ kín đáy bình, xem ra chỉ còn đủ pha một ấm trà.

Suy nghĩ một lát, Tân Hà trực tiếp đổ hết toàn bộ lá trà trong bình ngọc vào trong ấm.

Một lần dùng hết!

Lần này, Chương Lương triệt để bạo phát.

"Mẹ nó - Lão tử chém chết ngươi!" Chương Lương hú lên quái dị, vọt về phía Tần Hà.

Tần Hà thấy vậy, chửi tục một câu, uống ngươi chút nước trà mà thôi, cần gì phải làm ra bộ dáng muốn ăn thịt người như vậy chứ?

Chạy vọt qua nhanh như vậy, không sợ kéo trứng à?

Không chút do dự, bàn tay dưới bàn trà của Tần Hà chỉ một cái về phía chân trái Chương Lương.

Biu -

Chân trái thuật tật phong!

"Răng rắc!" Ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng xé háng.

Chương Lương đang tức giận lập tức biến thành Chương Lương trợn trừng mắt, hắn há to miệng chậm rãi kẹp hai chân lại, một tay che trán một tay che háng,'Ngao" một tiếng, thanh mâu rơi trên mặt đất, nhảy bật lên.

Tần Hà thấy vậy thì hài lòng gật đầu, cầm ấm trà lên lắc lắc mấy cái rồi lại tự rót cho mình một ly trà đầy.

Một chén này so với trước đó, đậm hơn rất nhiều.

Trước đó chỉ có hai mảnh lá trà, còn hiện tại là ngâm hết toàn bộ, hơn nữa còn là chưa ngâm nở hoàn toàn.

Một ngụm uống vào không khác gì ăn đan dược, lâng lâng ngây ngất.

“Trà ngonl"

Tần Hà khen một tiếng từ tận đáy lòng.

Lúc này lại nhìn vê Ngưu Thừa An bên ấy, đã là ngàn cân treo sợi tóc.

Vừa rồi nếu không phải là có mấy tên tiểu đầu mục kịp thời hóa giải, Ngưu Thừa An đã bị rớt hố rồi.

Tần Hà thấy thế, lần nữa vươn ngón tay ra chỉ về phía Ngưu Thừa An.

Biu - Thuật chúc phúc.

Thuật chúc phúc: Đây là pháp thuật chúc phúc đến từ chúng thần Thâm Uyên, triển khai pháp thuật này, mục tiêu có thể tiến vào cảnh giới phúc chí tâm linh, có thể dùng lúc tu luyện và chiến đấu, hiệu quả tùy theo từng người mà khác nhau.

Trong nháy mắt, Ngưu Thừa An cảm thấy mình đột nhiên thăng hoa.

Tư duy trở nên sinh động, trong lòng hiểu rõ tất cả đặc điểm chiến đấu cùng nhược điểm trên người lang yêu, cơ thể trở nên nhanh nhẹn trước nay chưa từng có, mượn lực cũng trở nên vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Cảm giác này, tựa như là đốn ngộ vậy.

Một công một thủ nhìn như không khác gì nhiều so với trước đó, nhưng từ điểm rất nhỏ, đã là hoàn toàn khác biệt.

Trong bất luận một cuộc chiến đấu có lực lượng tương đương nào, cho dù là chỉ thay đổi một vài điểm rất nhỏ, cũng có thể đè xuống cán cân thăng bằng.

Không đến thời gian mười hơi thở, Ngưu Thừa An đã dự đoán trước được công kích của lang yêu đồng thời làm xong chuẩn bị phản kích, một đao chém xuống, trực tiếp cắt đứt một trảo của lang yêu.

Thế là lang yêu cũng kêu "Ngao" một tiếng.

Qua thời gian mười mấy hơi thở hòa hoãn, cơn đau đớn của Chương Lương đã rút đi như nước thủy triều, thế là y lại nhặt lên binh khí, lân nữa vọt về phía Tần Hà.

Tốc độ không bằng trước đó, nhưng cơn tức giận càng lớn.

Cái này gọi là thẹn quá hoá giận.

Tần Hà xem xét, ừ, không tệ.

"Biu _"

Chân phải thuật tật phong!

Lần này thì không đến mức như trước đó, ít nhất thì không nghe thấy âm thanh xé háng.

Nhưng vấn đề là, cơn đau vừa rồi còn chưa hoàn toàn tiêu trừ, đừng nói là xé một lần nữa, chỉ là hơi kéo một chút, cũng đã là ôn lại cơn đau lần thứ hai. Chương Lương lập tức lại một tay che trán một tay che háng, đau đến kêu "Ngao" một tiếng.

Sau đó thì không cần nói nhiều, trước khi Tân Hà uống xong ấm trà này.

Chỉ cần Chương Lương dám vọt đến bên này, Tần Hà sẽ cho y biết cái gì gọi là nửa bước khó đi. ...

Kết quả là, một người một lang yêu thi nhau so tài kêu "Ngao ngao'.

Đến cuối cùng thì còn không cần Tần Hà xuất thủ.

Ngưu Thừa An phí hết sức chín trâu hai hổ đánh gục lang yêu tức đến méo mũi, xông lại liên há miệng gâm thét Chương Lương: "Mẹ nó, không chiến đấu lại ở đây gào tang cái gì?!"

Chương Lương khó khăn lắm mới đứng dậy được, lại ngã xuống.

Tần Hà xem xét, cảm giác không sai biệt lắm.

Thế là 'lộc cộc lộc cộc" một hơi uống hết số nước trà cuối cùng, sau đó trong lòng bàn tay hắn liền lóe lên một ngọn lửa, chui vào trong ấm trà.

Ngay sau đó, trong ấm trà liền bốc lên từng tia khói trắng, lá trà vốn đã bị ngâm nở qua một lần... Lại được sấy khô.

Miệng ấm khẽ đảo, nhân lúc mọi người hoa mắt giây lát, lại đổ lá trà trở lại bình ngọc nhỏ.

Một mảnh không nhiều một mảnh không ít.
Bình Luận (0)
Comment