Chương 694: Độc giác ngạc
Chương 694: Độc giác ngạcChương 694: Độc giác ngạc
Thế hệ trẻ tuổi của Cổ gia và Lương gia không hợp nhau có nguyên nhân chủ yếu là do các trưởng bối không hợp nhau.
Cổ Thiên Lan dường như là cố ý gân giọng hô to, giống như hận không thể để cho tất cả mọi người ở trong thành Lâm An này đều nghe thấy vậy.
Lương Hạo vừa nghe, vẻ đắc ý lập tức cứng ở trên mặt.
Huyền tổ có phân dính quần hay không không biết, nhưng âm khí ngập trời trên đỉnh đầu hoàng tổ, lại là hết sức dọa người.
Biết đến là huyền tổ nhà mình từ Trấn ma tỉ đi ra.
Không biết, còn tưởng rằng vừa mới chui ra từ mộ tổ đấy.
Âm khí nồng đậm đến sắp hóa thành thực chất, còn nồng đậm hơn cả mây đen quanh quẩn phía trên Trấn ma ti, trong đó còn có lệ khí và oán khí xen lẫn, cảm giác giống như là bị linh dị chi chủ bám lên người vậy.
Lương Hằng Sĩ hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám dừng lại chút nào.
Nếu dừng lại, mọi người sẽ thấy càng rõ sự chật vật của ông ta.
Lương Hằng Sĩ không rên một tiếng, lấp lóe hai lần liên tiếp rồi biến mất trong tầm mắt mọi người.
Ông ta không rảnh đi để tâm đến Cổ Thiên Lan.
Âm khí ngập trời trên đỉnh đầu khiến ông ta cảm thấy toàn thân rét run từng trận, như là bị thứ gì đó theo dõi.
“Tại sao lại như vậy?!" Sắc mặt Lương Hạo cứng ngắc, vừa rồi cả đám dốc sức tán dương y "Có phong thái huyền tổ" bao nhiêu.
Thì hiện tại bắn ngược trở lại, mặt mũi y liền có bấy nhiêu xấu hổ.
Mà việc càng khiến y tức giận nghiến răng là, Cổ Lan vừa mới khóc ròng chạy đi đã chen người quay trở lại, lau nước mắt một cái rồi cười xán lạn, chỉ vào Lương Hạo hô to: "Ô Ô ha ha, huyền tổ gia gia ngươi phân ra quần, ta đã nghe thấy rồi -"
"Ha ha ha ha ha -....
Mặc kệ thế giới bên ngoài hỗn loạn thế nào.
Trong cửa chữ Hợi giờ phút này, Tần Hà tìm kiếm trên dưới, tìm ra được một bản ghi chép về yêu ma còn ở trong lồng giam trong cửa chữ Hợi và một đống chìa khóa.
Trấn ma ti sắp xếp dựa theo thiên can địa chi, cửa chữ Hợi dường như là nơi thủ vệ lỏng lẻo nhất, phòng ngự thấp nhất.
Nơi này vốn nên là dùng để chuyên môn giam giữ yêu loại Chân nguyên cảnh trở xuống.
Nhưng yêu loại thế gian có ngàn vạn loại, có một vài loại dù có thực lực cao nhưng lại rất dễ giam giữ.
Có một vài loại dù có thực lực vô cùng thấp, nhưng lại có thiên phú biến thái, chẳng hạn như có độc, biết biến hóa, biết huyễn thuật, nếu không chú ý thì cũng sẽ để chúng chạy thoát.
Cho nên các cánh cửa cũng không phải là nghiêm ngặt sắp xếp dựa theo thực lực, hơn nữa mỗi cánh cửa cũng yêu cầu có thành tích, chỉ giam giữ yêu loại có thực lực thấp thì áp lực vê thành tích sẽ lại càng lớn. Qua thời gian lâu dần, phía sau cửa lớn rốt cuộc đang giam giữ thứ gì, thì chỉ có người quản lý cực kỳ lâu mới có thể biết được.
Dù sao thì nếu không có chuyện gì xảy ra, sẽ chẳng có ai hỏi đến Trấn ma ti cả.
Tần Hà lật xem bản kê yêu ma còn trong lông giam, rất nhanh ánh mắt đã híp lại.
Trên đó có mấy cột có ghi chú rõ ràng là yêu thú thực lực Chân nguyên cảnh, nhưng bên cạnh lại có đánh dấu nổi bật.
Tần Hà lập tức tìm tới lồng giam được đánh dấu ở gần nhất, là một con Độc giác ngạc.
Đây là một con cá sấu cực lớn, trên đầu mọc một sừng, bị xích sắt khóa xương cột ở bên trong một lồng giam rộng lớn.
Thực lực Dũng tuyên cảnh đỉnh phong của nó càng khiến Tần Hà vui vẻ hơn.
Yêu thú độc giác nửa bước Luân hải cảnh, hơn nữa đã hóa hình, có đặc trưng đứng thẳng thân di chuyển, chỉ là không phải hóa hình triệt để.
Trước tiên không nói đến thực lực, nó đã vượt xa thực lực bình quân của đám yêu ma trong cửa chữ Hợi rồi.
Chỉ nói đến độc giác trên đầu nó, chắc chắn rất có giá trị.
Mặc dù không sánh được với sừng giao long của tộc Yêu Giao, nhưng cũng không kém.
Không chút do dự, Tân Hà dùng chìa khóa mở cửa.
Độc giác ngạc chậm rãi mở mắt ra, nhìn Tân Hà một chút lại chậm rãi nhắm mắt lại, trong con ngươi dựng thẳng là sự chết lặng vô tận. Đây là đặc điểm đặc thù điển hình nhất của yêu loại bị nhốt trong lồng giam.
Kéo dài hơi tàn trong đau đớn thống khổ dày vò, cho đến không còn giá trị gì nữa.
Xích sắt thô to đâm sâu vào trong xương sống nó, cùng máu thịt hòa làm một, đã sinh ra vết gỉ loang lổ.
Phía dưới là một bãi dịch mủ rữa nát, đó là do vết thương vĩnh viễn không thể khép lại giữa sắt vào máu thịt tạo thành.
Nếu như nó vẫn còn duy trì được đầu óc tỉnh táo, vậy quả thực chính là đau đớn giày vò hơn gấp mười, gấp trăm lần.
Tần Hà càng xem ánh mắt càng sáng.
Độc giác đáng giá, thú đan cũng là đồ tốt, da cá sấu cũng không kém, giá trị ít nhất cũng phải năm mươi vạn bí ngân tệ trở lên.
Thế là Tần Hà hắng giọng một tiếng, nói: "Này, ngươi muốn chết không?"
Độc giác ngạc lúc này lại chậm rãi mở mắt ra, vừa vặn thấy được ánh mắt sáng rực của Tần Hà.
Đồng tử nó co rụt lại, không hiểu ý của Tần Hà là gì.
"Ngươi muốn chết không?" là một câu uy hiếp, nhưng nghe giọng điệu của Tần Hà lại giống như là đang bàn bạc.
"Ách, ta đổi cách nói khác -" Tần Hà thấy nó vẫn đờ đẫn như cũ, hỏi lại: "Ngươi muốn giải thoát không?”
Lời này vừa ra, đồng tử Độc giác ngạc tức thì co rụt lại thành lỗ kim, nó ngẩng phắt đầu lên, lập tức lôi kéo xích sắt kêu leng keng vang dội.
Qua giây lát, nó cuối cùng cũng mở miệng: "Ta chưa từng thấy ngươi?" "Ta không phải là người của Trấn ma ti, lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta rất có duyên phận." Tân Hà xoa xoa tay, gật đầu nói: "Vẫn là câu hỏi vừa rồi, ngươi có muốn giải thoát hay không?"
"Ngươi... Không phải tới đây lấy máu sừng?" Con mắt Độc giác ngạc dần dần rõ ràng.
"Máu sừng?" Tần Hà lắc đầu liên tục, nói: 'Máu sừng thì tính là gì, tất cả những thứ đáng tiền trên thân ngươi ta đều muốn lấy hết, ta còn muốn đem thi thể ngươi hóa thành tro."
"Ngươi muốn giết ta?"
"Thì xem ngươi có đồng ý hay không."
"Cho nên..."
"Đây là một vụ giao dịch, ngươi cho ta hết toàn bộ linh kiện trên người ngươi, ta giải thoát cho ngươi, ngươi có thể chết một cách không có bất kỳ khó chịu hay đau đớn gì -" Tân Hà chớp chớp mắt, dụ dỗ từng bước.
Độc giác ngạc hơi ngừng, trong mắt hiện lên sự giải thoát, mê man, không bỏ, cùng với một tia sợ hãi với tử vong.
"Vì sao?"
"Cái gì vì sao?”
"Ta đã không có cách nào phản kháng, bất kể ngươi muốn làm gì ta, hình như cũng không cần thiết phải thương lượng với ta."
"Con người ta không thích lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nếu ngươi đồng ý, ta sẽ ra tay, nếu ngươi không đồng ý, vậy cứ coi như ngươi chưa từng gặp ta, ngươi có thể lựa chọn. Nhưng có một điều, nếu ngươi đồng ý thì khi chết đi không thể sinh lòng oán hận. Trong mắt Độc giác ngạc nổi lên một ngọn lửa, thử dò xét hỏi: "Có thể hay không... Thả ta ra? Nếu như ta có thể ra ngoài, ta sẽ báo đáp ngươi càng thêm phong phú."
"Không được.' Tần Hà thẳng thừng lắc đầu.
"Vì sao?" Ngọn lửa trong mắt Độc giác ngạc chậm rãi dập tắt.
"Ta tới là để làm giao dịch, không phải tới để làm thánh mẫu."