Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 696 - Chương 696: Thiếu Niên Cùng Trâu

Chương 696: Thiếu niên cùng trâu Chương 696: Thiếu niên cùng trâuChương 696: Thiếu niên cùng trâu

Sự thực chứng minh, dịch vụ 'cái chết không đau đớn của Tần Hà ở Trấn ma ti, gần như tương tương với siêu độ.

Là một nghiệp vụ tốt, hàng thật giá thật, hàng đẹp giá rẻ.

Một phân tiền cũng không cần bỏ ra, chỉ cần gật đầu là được.

Còn lại tất cả đều do Tần Hà một tay xử lý, phục vụ theo dây chuyền.

Mỗi một ánh lửa sáng lên trong một nhà giam hoặc lồng giam, là thể hiện cho việc Tần Hà lại đàm phán thành công thêm một đơn nghiệp vụ.

Nỗi tuyệt vọng vô tận tạo ra "đầu gió" nghiệp vụ.

Mà Tần Hà, chính là đầu gió đẩy heo bay lên.

*("'Lợn trước gió" bắt đầu từ một câu chuyện: ám chỉ lợn không thể bay nhưng gió đủ mạnh thì có thể cuốn bay tất cả, cá nhân muốn thành công thì cân nắm bắt cơ hội và biết sử dụng lợi thế. )*...

Ngay vào lúc Tần Hà đang bận rộn vui vẻ đến quên cả trời đất.

Một thiếu niên lưng gù cưỡi trâu đen đang dạo bước trên đường phố trong thành Lâm An.

Hành động dáng vẻ khác người đã hấp dẫn ánh mắt chú ý của rất nhiều người, thậm chí còn có người châu đầu ghé tai giễu cợt.

Thế giới Thâm Uyên, vạn thú phồn vinh, có thể đặt song song xưng hùng cùng nhân tộc.

Có rất nhiều động vật có thể chạy trên đường, có mã thú, có lang thú, có còng thú, thậm chí còn có một vài loài điểu thú lớn. Cho dù là người bình thường nhất cũng là cưỡi ngựa, yêu cầu là có thể di chuyển nhanh chóng.

Còn việc cưỡi trâu cưỡi bò thì không khác gì với cưỡi chó.

Không phải là không được, chỉ là sẽ khiến cho người ta chê cười.

"Thành Lâm An đúng là rộng lớn thật đấy."

Thiếu niên lưng gù quan sát phố xá phồn hoa huyên náo, tiếng người ồn ào, trong mắt lấp lánh ánh sao, nói: "Ta có dự cảm, gia rất có thể ở trong tòa thành này.'

"Lời này ngươi đã nói rất nhiều lần." Trâu đen trợn trắng mắt một cách nhân tính hóa, giọng nói rất nhỏ, dường như là dùng rung động của âm thanh truyền qua xác thịt, mới để cho thiếu niên lưng gù nghe thấy.

"Lần này sẽ không sai." Thiếu niên lưng gù tự tin nói.

"Hừ hừ.' Rõ ràng trâu đen không tin.

Một người một trâu này, tự nhiên là Vương Thiết Trụ cùng con bê.

Thời điểm tiến vào Thâm Uyên, chúng nó bị cuốn vào một lối đi không gian hoàn toàn khác biệt với Tần Hà, rơi xuống lãnh thổ Vạn Yêu Quốc, gần với thành Hắc Thủy phía tây Đại Cảnh đế quốc.

Khi đến Thâm Uyên, việc hai thú làm đầu tiên chính là tìm kiếm Tần Hà.

Nhưng giống như Tần Hà, hai thú hoàn toàn không thể thu hoạch được gì, ngay cả liên tục lặp đi lặp lại câu nguyện trước tượng thần cũng không hề có bất kỳ chút phản ứng nào.

Bất đắc dĩ, sau thời gian ngắn ngủi điều chỉnh cùng vô số lần thử nghiệm không có kết quả, hai thú chỉ có thể bước lên con đường đi tìm kiếm Tần Hà.

Vừa lên đường tìm kiếm, chính là hơn nửa năm. Trước khi đi tới phương thế giới này, Tân Hà cùng đám chúng nó đã thỏa thuận rằng sẽ tụ tập gặp mặt nhau tại trung tâm bản đồ.

Nhưng khi đến nơi này mới phát hiện, cái thế giới này căn bản là không có tấm bản đồ nào có thể miêu tả chính xác vị trí trung tâm cả, bởi vì phương thế giới này quá lớn, có tứ đại bộ châu.

Ngay cả bản đồ của nam Đam bộ châu này còn không chính xác.

Nếu nhất định phải xác định một vị trí trung tâm, thì nó lại không phải là lục địa, mà là một vùng đại dương cuồng bạo mênh mông rộng lớn đến tiên nhân cũng khó đi qua nằm ở ngay chính giữa tứ đại bộ châu.

Bất đắc dĩ, hai thú chỉ có thể từ bỏ ý định tiến về chính giữa bản đồ, chuyển sang tìm kiếm trong các tòa thành lớn.

Tần Hà thích thiêu thi, thích nghe hát khúc.

Hai thứ này, chỉ có thành lớn mới có đầy đủ tài nguyên.

Qua thời gian hơn nửa năm, hai thú đã đi qua Hàm thành, thành Thiết Long, Thái thành, Lương thành, Vương thành, Hạo thành, thành Ngũ Hồ, thành Ly Uyên.

Cuối cùng đến hiện tại, chúng nó mới đi tới trái tim của Đại Cảnh, thành Lâm An này.

Một đường tìm kiếm, màn trời chiếu đất, gió bụi dặm trường, giống như mò kim đáy biển.

Cái thế giới này quá rộng lớn, chẳng biết lúc nào mới có kết quả.

Mỗi lần tiến vào trong một thành, Vương Thiết Trụ đều sẽ nói một cách chắc chắn 'Gia rất có thể ở trong tòa thành này.

Nguyên nhân không gì khác, chỉ để nâng cao tinh thần mà thôi. Rời khỏi gia, chúng nó cảm thấy mất đi mục tiêu, mất đi gia, mỗi này chúng nó không biết nên làm gì, chỉ có trên đường tìm kiếm, trong lòng chúng nó mới cảm thấy yên bình một chút.

Chúng nó đã từng bỏ cuộc, định tùy mọi chuyện theo duyên phận, thậm chí còn từng gia nhập vào một nhà tu luyện yêu môn, kết quả còn không đến ba ngày, hai thú đã chạy mất.

Hoàn toàn không thể sống như vậy, những yêu môn tu luyện kia, không có thứ mà chúng nó mong muốn.

Tổ yêu công È mà Tần Hà truyền cho chúng nó đã đủ để chúng nó không cần phải sầu lo mà đột phá đến Thần kiều cảnh.

Còn có một vài thuật pháp mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với chiêu thức mèo ba chân mà yêu môn tu luyện, bảo chúng nó ở yên, còn không bằng đi lang bạt.

"Đứng lại -"

Hai thú chậm rì rì rảo bước, đúng lúc này, hai tên tráng hán khoanh tay trước ngực đứng một trái một phải, ngăn cản đường đi của chúng nó, giống như là ông Hanh ông Cáp, khuôn mặt cũng vô cùng tương tự.

Nếu Tần Hà ở đây nhất định sẽ cạn lời lắc đầu.

Đây rõ ràng là hai huynh đệ Hoàng Đại cùng Hoàng Nhị.

Đều nói du côn lưu manh đầu đường có cách sinh tôn của du côn lưu manh đầu đường, sau khi tránh khỏi một kiếp ở chỗ Tần Hà, bọn họ lại nghênh đón kiếp thứ hai ở chỗ hai thú mà Tần Hà nuôi.

Đây không phải là cách sinh tôn của bọn họ có vấn đề, mà là vận may không nằm về phía bọn họ. Thành Lâm An nhiều người như vậy, hết lân này đến lần khác bọn họ lại có thể đụng phải Tần Hà, sau đó lại đụng phải thú nuôi của Tần Hà.

Người muốn gặp thì chẳng thể gặp được, người không muốn gặp thì trượt trên đường cũng có thể đụng phải hai lần.

"Hai vị muốn làm gì vậy?" Vương Thiết Trụ hơi nghiêng đầu.

Giang hồ hiểm ác, nó đã không phải lần đầu tiên gặp được tình cảnh này, không mười thì cũng đã có tám lần.

Thế đạo của thế giới này, vẫn luôn là chà đạp kẻ yếu.

"Phủ thành Lâm An có lệnh, người cưỡi trâu vào thành, phạt năm mươi ngân tệ." Hoàng Đại nở nụ cười xấu ra, giơ tay lên, khoa tay múa chân ra dấu "năm.

Dáng vẻ dọa dẫm vơ vét tài sản, gần như chỉ thiếu điều không viết thẳng lên mặt.

Từ rất xa hai huynh đệ đã trông thấy Vương Thiết Trụ cưỡi trâu, kẻ cưỡi tọa ky cấp thấp như vậy, hiển nhiên là không phải người có bối cảnh gì, tiến lên bắt chẹt sẽ có xác xuất thành công rất cao.

Đi đến gần đánh giá thiếu niên lưng gù, hai người lại càng thêm chắc chắn.

Thiếu niên này liên tục nhìn trái ngó phải, rõ ràng là người mới từ nơi khác tới, trang phục ăn mặc cũng rất đơn giản, phối hợp với hành động cưỡi trâu.

"Không có tiên." Vương Thiết Trụ lắc đâu vô cùng dứt khoát.

"Không có tiên? Vậy chúng ta cũng chỉ có thể tịch thu con trâu này của ngươi rồi, đây là luật lệnh của Đại Cảnh, nếu tái phạm, hết thảy sung quân, ném vào Trấn ma ti chăn yêu ma." Hoàng Đại nhìn chằm chằm Lamborgh. "Trâu? Có thể, chỉ cần ngươi có thể dắt nó đi."

Vương Thiết Trụ trực tiếp xoay người xuống trâu, vẻ mặt trông rất là vui Sướng.

Điều này làm Hoàng Đại hơi sửng sốt, nhưng hắn ta cũng chỉ là hơi sửng sốt một chút mà thôi, sau đó liền coi là Vương Thiết Trụ sợ hãi, cho nên chắp tay dâng trâu.

Thế là Hoàng Đại liền theo bản năng vươn tay ra định bắt trâu đen.

Nhưng mà đúng lúc này, con trâu đen kia lại đột nhiên mở ra miệng rộng, cắn phập vào tay Hoàng Đại.

Sau đó... Chính là điên cuồng vung mạnh.

Đáng thương Hoàng Đại, người còn chưa kịp phản ứng lại, đã "Bành bành bành" xoay tròn đập mạnh xuống đất.

"Đại cal"

Hoàng Nhị thấy thế, giật nảy cả mình.

Đây không phải là một con trâu bình thường.

Hoàng Nhị lao nhanh tiến lên theo bản năng, đánh mạnh một cùi chỏ hướng về phía cái cổ của con trâu đen kia, muốn làm cho con trâu nhả ra.

Nhưng lại có một cây gậy lao đến trước hắn ta một bước, quét ngang đập về phía hắn ta.

Đồng thời cỗ khí thế cường đại bộc phát ra, đè ép Hoàng Nhị khiến hắn ta hô hấp khó khăn.

Rõ ràng là thiếu niên vừa mới xuống trâu đã ra tay.

Kinh khủng là, thiếu niên này lại là cao thủ Dũng tuyền cảnh! Lại đá trúng tấm sắt rồi!
Bình Luận (0)
Comment