Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 697 - Chương 697: Xui Xẻo Đến Tận Nhà

Chương 697: Xui xẻo đến tận nhà Chương 697: Xui xẻo đến tận nhàChương 697: Xui xẻo đến tận nhà

"Bành!"

Thực lực chênh lệch rõ ràng khiến cho Hoàng Nhị hoàn toàn không có cơ hội phản ứng, trực tiếp bị ăn một gậy.

Con mắt hắn ta lập tức trợn ngược, đầu óc rối bời, mắt nổi đom đóm.

Ngay sau đó Vương Thiết Trụ lại tới một chiêu "Phản tiệt cẩu đồn", một gậy hất ngay dưới đũng quần Hoàng Nhi.

"Ngao 7"

Hoàng Nhị trực tiếp phát ra một tiếng chó kêu thảm, che háng thẳng tắp ngã xuống.

Bên này Vương Thiết Trụ xong việc, bên ấy Lamborgh cũng xong việc.

Hoàng Đại căn bản còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, người đã bị đập mạnh thành kẻ ngốc.

Lamborgh lắc đầu hất lên, Hoàng Đại liền giống như một mảnh vải rách, bay đến xếp chồng lên Hoàng Nhị.

Một màn này dẫn tới người đi đường nhao nhao ngừng chân quan sát, nhưng cũng chỉ là chỉ chỉ trỏ trỏ một phen, sau đó lại rối rít rời đi.

Tất cả mọi người đều thích xem đánh nhau ẩu đả, nhưng điều kiện tiên quyết là thế lực ngang nhau, đánh đến đặc sắc còn sẽ có người lớn tiếng cổ vũ khen hay trợ uy, thậm chí mấy kẻ có máu cá cược còn có thể mở một ván.

Còn chiến đấu kiểu nghiêng hẳn về một bên thế này, bùm bụp mấy cái liền xong chuyện, không có gì để mà gọi là đặc sắc.

Cùng lắm thì sau đó khi trò chuyện với nhau, bọn họ sẽ nói thêm một câu: Hai con bê quắt Hoàng Đại Hoàng Nhị kia bị người ta đánh, đánh rất hay.

Sau đó, thì không có sau đó, nếu người còn dậy nổi thì nên làm cái gì thì vẫn làm cái đó, nếu như không thể dậy nổi, vậy thì sau một hồi sẽ có người của Tuần thành ti đến kéo thi thể đi.

Rồi sau đó, vẫn là nên làm gì thì làm cái đó.

Lại nói về Vương Thiết Trụ cùng Lamborgh.

Với tư cách là một trong số ít những kẻ may mắn trong hàng tỉ vạn sinh linh bên trong thế giới Đông thổ, hoặc là thiên phú xuất chúng, hoặc là khí vận nghịch thiên, hoặc là đều có được cả hai.

Liên giống với câu nói cũ đó: Ngươi giống đom đóm trong đêm tối, là nổi bật rõ ràng đến vậy, xuất chúng đến thế.

Ở trong hồ nước nhỏ chúng nó còn có thể lăn lộn tốt, đến cái thế giới càng bao la rộng lớn này, chúng nó vẫn có thể dễ dàng siêu phàm.

Thế giới Thâm Uyên không còn giới hạn Thiên đạo áp chế, cộng thêm Tần Hà đã đánh xuống nền móng vững chắc cho chúng nó, cho nên không đến ba năm ngày, chúng nó đã đột phá đến Chân nguyên cảnh.

Sau đó thế tiến lên vẫn là một đường thông suốt, mãi cho đến khi đột phá Dũng tuyền cảnh, mới dần trở lại bình thường.

Về phương diện tu luyện này thì Vương Thiết Trụ còn mạnh hơn so với Lamborgh một bậc.

Nó đã đột phá đến Dũng tuyền cảnh trung kỳ, mà Lamborgh chỉ là mới vừa đột phá.

Đây là ưu thế về thiên phú, đại vương bát ở thế giới mạt pháp có thể tự động nuốt tinh hoa trăng tròn tu đến hai mươi năm đạo hạnh, mặc dù ở thế giới Thâm Uyên không đáng giá nhắc tới, nhưng xét về tư chất, nó vẫn là kẻ nổi bật trong hàng tỉ vạn sinh linh.

Dưới sự tích lũy lâu dài như vậy, việc chúng nó có thể đạt đến thực lực này thì cũng không có gì kỳ lạ cả.

Sự thực thì không chỉ có chúng nó như vậy, tất cả những người đi cùng Tần Hà tới thế giới Thâm Uyên, chỉ cần là còn sống sót thì đều là 'hậu tích bạc phát' một bước lên trời.

Chân nguyên cảnh hoàn toàn không phải là chướng ngại, Dũng tuyền cảnh cũng chỉ một bậc thêm thấp mà thôi.

Chỉ có Tần Hài

Đến vừa rồi mới đột phá Chân nguyên cảnh.

Đã thành 'kẻ kém cỏi' nhất ở cuối xe.

"Hừ, thứ Chân nguyên cảnh kém cỏi!"

Sau đó Vương Thiết Trụ lục lọi trên thân hai người một hồi, móc ra được một túi tiền nhỏ, ước lượng một chút rôi bỏ vào trong ngực áo. Xong xuôi mới phỉ nhổ một tiếng, xoay người lên trâu.

Tiếp đó Lamborgh trực tiếp giãm qua người hai Hoàng, lúc đi qua còn xả một bãi nước tiểu, cuối cùng mới bước từng bước rời đi.

Tại chỗ chỉ còn lại hai Hoàng nằm đó với nước tiểu đầy người, toàn thân co giật.

Cái này gọi là mẹ nó xui xẻo mở cửa cho xui xẻo, xui xẻo đến tận nhà. ...

Vào đêm, Lương phủ.

"Nghiệt chướng, còn không rời đi thì đừng trách lão phu lòng dạ ác độc!" Lương Hằng Sĩ tay cầm kiếm sắc, trên toàn thân tỏa ra hơi lạnh thấu xương. Lúc này, ở trước mặt ông ta là một tấm gương lớn bằng đồng, phía trên tấm gương đang tỏa ra ánh sáng âm u màu xanh lục nhạt.

Thông qua mặt gương, có thể rõ ràng soi ra một tàn ảnh hư ảo, nó giãm trên hai vai Lương Hằng Sĩ, đắm chìm trong âm khí ngất trời không nhúc nhích, chỉ có cặp mắt là đang phát ra từng điểm từng điểm ánh sáng màu đỏ.

Đó là một con lang yêu, toàn thân đều là được khâu vá ghép lại.

Người khác có thể thấy không rõ, nhưng Lương Hằng Sĩ thân làm lão quái Đạo cung cảnh, đã đạt tới trình độ tinh tế tỉ mỉ, cho nên có thể thấy được rõ ràng.

Điều này làm ông ta vô thức nghĩ tới cái tên thợ thiêu thi trẻ tuổi đáng hận kia, một tên Phàm thể cảnh nho nhỏ, lại có được tay nghề như vậy.

Sai lầm duy nhất chính là, khâu một miếng thịt mông lên trên mặt.

Mặc dù dọa dẫm như thế, nhưng tàn ảnh này vẫn tựa như là bị cố định vậy, không nhúc nhích, cũng không hề đáp lại.

Điều này khiến đám người Lương gia đều ứa ra hàn khí.

Linh dị chỉ vật từ Trấn ma ti đi ra, đồng thời theo dõi gia chủ.

Lương gia gặp phiền toái lớn rồi!

Người tu luyện tràn đây huyết khí, cảnh giới càng cao, càng là pháp lực cuộn trào, vốn đã có lực lượng áp chế linh dị chi vật.

Người có pháp lực lớn mạnh, thậm chí còn có thể trực tiếp đối kháng linh dị.

Nhưng câu nói này cũng có thể lý giải ngược lại.

Chính là người tu luyện bị bám vào có cảnh giới càng cao, càng nói rõ linh dị lợi hại.

Mà âm khí trên đầu Lương Hằng Sĩ hiện tại, không khác gì với một cái ống khói lớn, oán khí, lệ khí gần như hóa thành thực chất.

Lương Hằng Sĩ có hơi tức giận đến mất kiểm soát, linh dị không hề phản ứng dưới cái nhìn của ông ta, chính là nó đang coi như không thấy.

Đã bao nhiêu năm, kể từ khi đột phá Đạo cung cảnh đến nay, đã rất lâu rất lâu rôi không có ai dám khinh thường ông ta như vậy.

“Tru linhI"

Lương Hằng Sĩ thấy thế, cũng không còn trao đổi thêm nữa, gầm thét ra lệnh.

Vừa dứt lời, trong miệng ông ta liền lẩm bẩm tụng niệm, kiếm sắc trong tay lập tức tỏa ra một vâng ánh sáng mịt mờ màu đỏ, bên trong vầng sáng màu đỏ kia, mơ hồ có một con du long đang gầm thét.

Cũng vào lúc này, trong vòng mười trượng quanh thân Lương Hằng Sĩ, có vô số sợi tơ màu đỏ chậm rãi mọc lên, rồi dân dần hội tụ về phía đỉnh đầu ông ta.

Bị linh dị bám lên người, tất nhiên Lương Hằng Sĩ không thể thờ ơ mặc kệ, cường giả Đạo cung cảnh, vẫn phải có một chút thủ đoạn.

Trận pháp này, có tên là Viêm Dương Trận.

Đây là một loại pháp trận ít được chú ý, Lương Hằng Sĩ ngẫu nhiên đoạt được, nó có hiệu quả khu âm khắc tà.

Pháp trận nhất định phải có máu tươi của yêu thú chí dương mới có thể bố trí, Lương Hằng Sĩ điều động toàn bộ người của Lương gia vét hết thành Lâm An, mới lấy được tinh huyết của hai con Kim tinh ô điểu. Kim tinh ô điểu có huyệt mạch của Tam túc kim ô, mà Tam túc kim ô, chính là thái dương thần điểu trong truyên thuyết thượng cổ.

Tinh huyết Ô điểu này, cực kỳ thích hợp với Viêm Dương Trận.

Dưới sự phối hợp của người Lương gia, tỉnh huyết Ô điểu được sắp đặt tại bảy phương vị chỉ định, bày ra trận cơ.

Hiện tại nó đã được kích hoạt.

Ánh sáng màu đỏ hội tụ, Lương Hằng Sĩ đắm mình trong ánh sáng trận pháp màu đỏ nhạt, tựa như thánh nhân, âm khí quẩn quanh trên đỉnh đầu ông ta quả nhiên đã bị áp chế, rõ ràng trở nên yếu đi.

Cùng thời điểm này, kiếm sắc trong tay Lương Hằng Sĩ cũng điên cuồng hấp thu lực lượng viêm dương cường đại của trận pháp, màu sắc càng lúc càng trở nên tươi đẹp, trông như là que hàn nung đỏ vậy.

Ngay sau đó, khi Lương Hằng Sĩ thấy khí thế kiếm sắc nâng lên tới điểm cao nhất, ông ta không chút do dự, một kiếm chém về phía yêu hồn linh dị trên đỉnh đầu.

Nhưng mà, kiếm sắc lại là xuyên qua, không gặp bất kỳ cản trở gì.

Yêu hồn linh dị kia, cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Lương Hằng Sĩ xem xét, cuối cùng sắc mặt đã biến đổi.

Không ngờ, trận pháp này lại vô hiệu với nó.

Nhưng tiếp theo, yêu hồn linh dị kia lại động, nó cảm thấy mình bị mạo phạm, chậm rãi mở mắt ra, nở một nụ cười tà mị với Lương Hằng Sĩ cùng đám người Lương gia.

Ngay sau đó, trong đám người lương gia, đồng tử một thiếu niên trẻ tuổi đột nhiên phóng đại, sau đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tai rút kiếm tự lướt qua cổ mình.

"Phốc -"

Máu tươi ba thước, tia máu bắn ra tung tóe.

"Không tốt!"

"Lương Hạo tự tổn thương mình!"

"Hạo nhil"

Đám người Lương gia lập tức đại loạn.

Linh dị, bắt đầu giết người.

"Nghiệt chướng, khinh người quá đáng!"

Lương Hằng Sĩ trông thấy vậy, con mắt đỏ rực trừng sắp nứt ra, liên thanh mắng chửi, cuối cùng rống to hạ lệnh: "Mau bắt tên thợ thiêu thi kia tới đây!"
Bình Luận (0)
Comment