Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 711 - Chương 711: Hai Thú Cầu Nguyện

Chương 711: Hai thú cầu nguyện Chương 711: Hai thú cầu nguyệnChương 711: Hai thú cầu nguyện

Cuối cùng chính là vật phẩm, có Long nha phá phong thương, Thăng dương đan, cùng với lồng thú.

Có Phách vương thương pháp, phải có trường thương.

Tiên Phật, liền phải tiên đến tây.

Muốn làm, liền phải làm nguyên bộ.

Long nha phá phong thương, tạo hình độc đáo, long nha vừa nhẫn vừa nhọn, còn hơi cong lên, tuyệt đối là thần binh lợi khí dùng để đâm chọc, mũi sắc cong này đâm vào, đến lúc rút ra nói không chừng còn có thể mang ra chút gì đó.

Lồng thú: Tác phẩm tâm đắc của đại sư tuần thú, có thể thu yêu thú vào trong đó, tiện cho mang theo.

Thời khắc này lông thú cũng không ở trong tay Tần Hà, mà là đang treo trên xà nhà phòng thiêu thi.

Lồng thú màu xanh bích lục chỉ lớn chừng một cái đèn lồng, bên trong là một con khỉ nhỏ, chỉ là trông con khỉ này có vẻ hơi già nua, không đủ sức sống.

Đây chính là con viên hầu già trong Trấn ma tỉ kia, Tân Hà chưa thể khám phá rõ ràng, lại không tiện đốt nó đi, đúng lúc được thưởng một lồng thú liền đưa nó ra ngoài.

Lồng chim của Ma Phi cùng lồng thú được treo trên cùng một cây xà nhà, lúc này Ma Phi đang ríu rít luôn miệng hỏi lung tung này kia với viên hầu, hiển nhiên viên hầu già đã bị nó tra tấn hồi lâu, ngồi xổm trong lồng sắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói một lời. Ma phi nói với không khí một hồi, tức giận đến chỉ có thể miệng phun hương thơm, thân thiết chào hỏi người thân của viên hầu già.

Có điều nó không biết là, viên hầu già gần như là đã không còn người thân, chỉ có đồ tử đồ tôn.

Tần Hà vươn vai một cái, xương cốt toàn thân kêu vang rôm rốp một hồi.

Sau khi đột phá đến Chân nguyên cảnh, Hóa long cốt của hắn cũng theo đó mà tỉnh tiến hơn không ít.

Hiện tại dù Tân Hà đứng ở đó làm bao cát, Đạo cung trở xuống đừng nói đến giết hắn, chính là muốn tổn thương hắn cũng khó khăn.

"Ma Phi, nếu ngươi còn không ngậm miệng lại, ta sẽ nhốt ngươi vào cùng với nó.' Tân Hà xoay người quay vào phòng, cảnh cáo Ma Phi một câu.

Niêm vui thú lớn nhất của con chim bỉ ổi này, chính là cãi nhau với người ta.

Tần Hà bận rộn ở Trấn ma ti mấy ngày nay, nó mỗi ngày đều giống như du côn lưu manh đầu đường, tìm người cãi nhau khắp nơi, mấy tên xui xẻo đã bị nó chửi mắng tức đến thổ huyết.

Nếu không phải nó còn biết rằng không thể mang đến phiền phức cho gia, Tần Hà nhất định đã trừng phạt nó rồi.

Ma Phi vừa nghe vậy, lập tức ngậm miệng lại, quay người qua một bên không dám nói tiếp nữa.

Tần Hà đi đến trước lông thú, thuận tay câm lên một cây củi ở bên cạnh/cộc cộc cộc" gõ ba cái, hỏi: "Hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có phải Đại Thánh không?"

Viên hầu già tập trung lại, sắc mặt nghi hoặc, gãi gãi đầu, đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu: "Ta... Ta phải."

"Ngươi không phải." Tân Hà lắc đầu, lại quay người rời đi, để lại viên hầu già với mặt mũi tràn đầy sự nghi hoặc khó hiểu.

Vấn đề này rất quan trọng, bởi vì tên thợ thiêu thi cường đại trước mặt này vẫn luôn lặp đi lặp lại hỏi nó, nhưng bất kể là nó trả lời phải hay không phải, đáp án đều là sai.

Viên hầu già thực sự không biết nên trả lời như thế nào.

Lại nằm xuống giường, Tần Hà bắt chéo chân, phân phó Ma Phi: "Đi mua chút đồ ăn thức uống đi, trưa nay ăn một bữa thật ngon."

"Vâng, gia." Ma Phi ngay lập tức hóa thành thân người, nhận lấy ngân tệ từ tay Tần Hà, sau đó hết sức phấn khởi mà đi ra khỏi cửa.

Tân Hà không có việc gì, suy nghĩ một lát rôi móc cuốn sổ nhỏ thần kỳ từ trong không gian dưới nách ra, định lật xem ghi chép danh sách tên trong nghĩa trang nhỏ.

Thiêu thi vài năm, nghĩa trang nhỏ của Tần Hà đã có hơn bảy mươi ngôi mộ.

Có một vài là người thú vị, có một vài là người trong sạch, có một vài là người có công lao to lớn, có một vài là người lương thiện cả đời nhưng lại không được chết tử tế.

Nếu so sánh với số lượng thi thể mà Tần Hà đã từng đốt đi, bọn họ chiếm tỉ lệ cực kỳ thấp.

Tần Hà muốn nhìn thử một chút, xem có đủ hay không.

Nhưng mà khi hắn vừa lật cuốn sổ nhỏ ra xem, lại là giật mình kinh hãi nhảy bật dậy khỏi giường, hô hấp cũng không tự chủ mà trở nên gấp gáp. Hắn nhìn thấy cái gì!!

Lời cầu nguyện đến từ Vương Thiết Trụ cùng Lamborgh.

Khá lắm, đây là lực lượng tín ngưỡng đã khôi phục lại rồi?

Trong lúc nhất thời Tần Hà cũng không dám tin tưởng, xem lại mấy lần mới dám chắc chắn, không có vấn đề.

Nếu như vậy, mình đây là đã khôi phục thần cách, cũng có thể một lần nữa tụ nạp công đức rồi?

Nhanh chóng đọc lướt qua, Tần Hà càng thêm mừng rỡ, không ngờ Vương Thiết Trụ cùng Lamborgh đã đến kinh thành, hơn nữa còn chạm mặt với Ngụy Vũ?

Có điều... Thân thể Ngụy Vũ khó mà giữ được?

Tần Hà xem xét thời gian, khá lắm, tất cả đều là từ ngày hôm qua.

Hiện tại...

"Mẹ nó, kẻ nào dám đâm nồi của ta!" Tần Hà vỗ đùi, lập tức nổi giận, cái nồi của bản đại tiên, há lại là thứ mà ngươi muốn đâm là có thể đâm?

Mặc dù là bản đại tiên bán hắn ta đến Thúy Thanh Lâu, nhưng mà... Nhưng mà bản đại tiên đâu để các ngươi đâm chứ!

Nồi mà thủng bản đại tiên sẽ đốt hết đám các ngươi đi.

Không nói hai lời, Tân Hà lập tức phóng tới Thúy Thanh Lâu, kết quả dùng thân thức dò xét qua lại một hồi cũng không cảm ứng được khí tức của Ngụy Vũ.

"Ngụy Vũ đi đâu rồi?" Tần Hà đi tới cửa, trực tiếp ném cho hộ viện trước cửa một cái thuật chân ngôn. Hộ viện sửng sốt một chút rồi lập tức trả lời: "Ngụy Vũ tiến vào Hoàng cung phục vụ đại nhân vật rồi." "Tiến cung?" Tần Hà theo bản năng nhớ tới cái vị kia.
Bình Luận (0)
Comment