Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 713 - Chương 713: Gặp Lại

Chương 713: Gặp lại Chương 713: Gặp lạiChương 713: Gặp lại

"GiaH"

Một tiếng kinh hô vang lên, nhưng lần này lại không phải của Ma Phi, mà là một âm thanh mà ngay cả Ma Phi cũng cảm thấy quen thuộc.

Ma Phi nhìn lại.

Chỉ thấy ở sau lưng cách đó không xa, chẳng biết lúc nào đã có một thiếu niên lưng gù, tọa hạ còn cưỡi một con trâu đen.

Rõ ràng là Vương Thiết Trụ cùng Lamborgh.

Lại nói về Vương Thiết Trụ, nó ở Lương phủ niệm ngữ Kinh Độ Linh, mặc dù không có hoàn toàn khu trục được tàn hồn lang yêu, nhưng cũng đã áp chế được nó.

Dù sao cũng là Kinh Độ Linh, nhưng vì Vương Thiết Trụ mới chỉ nắm giữ trình độ nhập môn cho nên không thể giải quyết được, nếu như đạt đến trình độ hóa cảnh, thì độ diệt nó cũng không phải là việc gì khó.

Nhờ lần ra tay này, nó đã trở thành khách quý của Lương gia.

Vương Thiết Trụ nhân cơ hội này để tìm hiểu căn nguyên chuyện liên quan đến thợ thiêu thi, mượn nhờ năng lực thu thập tình báo của Lương gia, cuối cùng cũng thu thập được một vài thông tin khiến Vương Thiết Trụ hết sức kích động.

Địa điểm ngay tại đường phố thuộc khu vực phụ cận Trấn ma tỉ.

Thế là dưới sự dẫn đường của hai vị quản gia, Vương Thiết Trụ đi tới con phố gần Trấn ma tỉ này.

Cách từ rất xa, Vương Thiết Trụ đã nhìn thấy căn phòng thiêu thi số bảy quen thuộc.

Nước mắt sắp chảy ra.

Có thể tính là đã tìm thấy nhà rồi!

Kết quả còn chưa kịp xúc động, trời trong xanh không mây lại đột nhiên vang lên tiếng sét đùng đoàng, dọa nó kêu to một tiếng.

Lúc này nhìn lại hai người trước cửa.

Một là Ma Phi chân nhỏ lèo khoèo, một là bóng lưng toàn thân cháy đen, thẳng tắp ngã xuống.

Đó không phải Tần Hà thì là ail

Ma Phi trông thấy Vương Thiết Trụ cùng con trâu đen, cũng rất kinh ngạc, nó mừng rỡ hô to: "Thiết Trụ, đại hắc ngưu?!"

"Gia làm sao vậy, sao lại bị sét đánh?!" Vương Thiết Trụ cúi đầu nhìn Tần Hà toàn thân cháy khét đen sì đang bốc khói, quả thực là không dám tin tưởng.

Gia giờ khắc này, nó gần như không thể nhận ra.

Chật vật đến không chịu nổi không nói, mấu chốt là khí tức, vậy mà lại chỉ có Chân nguyên cảnh?

Quá yếu, so với chúng nó còn thấp hơn hẳn một bậc.

Đạo thiên lôi vừa rồi, khóe mắt Vương Thiết Trụ cũng có liếc thấy, đại khái cũng chỉ to chừng đầu ngón tay cái mà thôi.

Nghe âm thanh rất lớn, nhưng uy lực thì nhất định là cũng không mạnh được bao nhiêu.

Dù là một người tu luyện bình thường đứng sờ sờ ở đó, có thể cũng chỉ là hơi cứng đờ một chút, sau đó liền khôi phục bình thường.

Mà Tần Hà, lại biến thành dáng vẻ chật vật trước mắt.

Ấn tượng và thực tế quá chênh lệch đã khiến Vương Thiết Trụ hơi hoảng hốt.

Gia, tại sao lại trở nên kém cỏi như thế chứ?

Không chỉ là thực lực Chân nguyên cảnh, còn là Chân nguyên cảnh không gánh được một đạo thiên lôi nhỏ như vậy?

Một chữ: Yếu.

Hai chữ: Yếu đuối đến không phải là mức độ thông thường.

"Bò... ò-"

So với Vương Thiết Trụ thì tâm tư Lamborgh đơn thuần hơn một chút, trước mặt người khác nó không tiện nói gì, thế là liền dùng tiếng bò rống để diễn tả sự vui sướng trong lòng.

Nó vừa cọ cọ vừa liếm liếm đầu Tần Hà, vô cùng kích động.

Cũng may là Tần Hà vẫn đang nằm, nếu như đang đứng.

Nó nhất định đã nhào vào trong lòng Tần Hà, tới một cái ôm công chúa.

Tần Hà vốn còn muốn nằm thêm một hồi, nhưng mà không chịu nổi sự "nhiệt tình" của cái lưỡi Lamborgh, chỉ đành vội vàng xua tan cơn cứng đờ còn sót lại,'ngao" một tiếng, ngồi dậy.

Nếu còn không dậy, hắn sẽ phải tắm trong nước bọt mất.

"Gia, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi!" Vương Thiết Trụ hai mắt rưng rưng.

Một đường đi tới, bên cạnh còn mang theo con bò ngu ngốc không đứng đắn này, nó quá khó khăn.

"Bò... ò... -' Cũng vào lúc này, Lamborgh bên cạnh nó, cũng nghĩ như vậy.

"Khụ khụ... Tần Hà gãi gãi đầu tóc rối bời, ít nhiều có chút lúng túng, hai con hàng lại, cứ chuyên chọn ngay lúc mình chật vật nhất để đến, đúng là rất biết chọn thời gian.

Vì vậy Tần Hà liên giáng đòn phủ đầu: "Chờ các ngươi hơn nửa năm, làm sao bây giờ mới đến? Không phải đã nói rồi sao, gặp nhau ở trung tâm bản đồ"

"Gia, thế giới này quá rộng lớn, trung tâm bản đồ, hình như là một vùng biển." Sương mù trong mắt Vương Thiết Trụ tiêu tán, vội vàng biện giải.

"Trung tâm bản đồ khó tìm, vậy ngươi sao không tìm trung tâm chính trị, trung tâm văn hóa, trung tâm thương mại hả, mấy tâng cộng lại, ngoại trừ kinh thành thì còn có thể là chỗ nào?"

Tần Hà có lý chẳng sợ, lại chỉ vào phòng thiêu thi: "Ngươi xem thử đi, ngay ở bên cạnh Trấn ma ti, ngay bên đường phố, chỉ sợ các ngươi tìm không thấy, kết quả các ngươi còn tìm hơn nửa năm."

“Cái này... Không có, không có nghĩ tới.'

Trong lúc nhất thời Vương Thiết Trụ không tìm được cớ để phản bác, dừng một chút, nó liếc qua Lamborgh bên cạnh, nói: "Con bê cũng không nghĩ tới, trên đường đi nó chỉ có ăn là nhiêu nhất."

"Vương bát chết tiệt, ngươi câm miệng cho ta." Lamborgh không vui, trực tiếp miệng nói tiếng người.

"Bò chết - Ta nói sai về ngươi à?"

"Gia, ngài xem nó đi." "Được rồi, Tần Hà không có hứng nghe chúng nó cãi nhau, trực tiếp ngăn lại.

Qua giây lát, Vương Thiết Trụ cẩn thận từng ly từng tí hòi dò: "Gia, sao ngài lại bị sét đánh vậy?”

Tần Hà liếc nó một cái, nói: "Ta chỉ là muốn kiểm tra xem cường độ nhục thân dưới thiên lôi trong tình huống không chống cự là như thế nào, kết quả kiểm tra cũng khá tốt, cơ bản có thể nói là lông tóc không thương."

"Lông tóc không thương?" Vương Thiết Trụ đánh giá đầu tóc rối bù cháy xém của Tần Hà, giọng điệu càng do dự,'Nhưng trông ngài..."

"Không cần để ý chỉ tiết." Lúc này, Ma Phi bỗng nhiên nói một câu.
Bình Luận (0)
Comment