Chương 714: Thật sự Chân nguyên cảnh
Chương 714: Thật sự Chân nguyên cảnhChương 714: Thật sự Chân nguyên cảnh
"Bọn họ rất quen thuộc?"
Cách đó không xa, hai tên quản gia Lương phủ liếc mắt nhìn nhau một cái, lông mày không khỏi nhíu lại.
Sự kiện gia chủ Lương gia Lương Hằng Sĩ bị linh dị quấn lên mặc dù rất bí ẩn, nhưng trải qua mấy ngày nay lên men, cơ bản đã truyên ra, quản gia của Lương gia tự nhiên cũng đã biết đến rõ ràng.
Lương Hằng Sĩ chọc phải linh dị ở cửa chữ Hợi, sau đó được một tên thợ thiêu thi chỉ ra. Ngay sau đó liền có một thiếu niên lưng gù tới cửa lĩnh thưởng, tự xưng có thể khu trục linh dị, mặc dù không khu trục được hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng đã áp chế linh dị lại.
Một màn đầy ý vị sâu xa giờ phút này lại xuất hiện ở trước mắt.
Thiếu niên lưng gù có thể áp chế được linh dị, lại có quen biết với tên thợ thiêu thi chỉ ra linh dị kia?
Hơn nữa trông còn rất quen thuộc, đây là trùng hợp hay vẫn là ngoài ý muốn?
Hoặc là, đây chính là ván cục hai bè?
"Tên thợ thiêu thi này không phải là đã bị nhốt trong cửa chữ Hợi sao, hiện tại vẫn còn sống, khẳng định là có vấn đề."
"Ngươi trông chừng, ta đi một lát.” Một tên quản gia trong đó ra quyết định thật nhanh, xoay người bước nhanh rời đi, sau khi tránh khỏi tâm mắt của đám người Tần Hà, y quan sát đường phố xung quanh một lượt, tiếp đó võ nhẹ tay hai lần. Tiếng vỗ vừa dứt liền thấy một bóng người nhanh nhẹn từ cách đó không xa lên xuống mấy lần, chạy như bay đi vào bên cạnh quản gia, quản gia ghé vào bên tai người nọ nói thầm hai câu, người nọ khẽ gật đầu rồi lại quay người chạy như bay rời đi.
Chạy qua chạy lại đều là thân nhẹ như yến, tốc độ nhanh như hổ báo.
Quản gia thấy thế, cũng vội vàng xoay người trở về.
Tất cả những việc này nói ra thì chậm, nhưng thực ra chỉ bước mấy chân liền đã an bài xong xuôi.
Đây chính là chỗ kinh khủng của thế gia đại tộc, không chỉ có thực lực trên mặt nổi, còn có nội tình trong bóng tối cùng với tai mắt trải rộng khắp toàn thành.
Một đại nương bán đồ ăn ngẫu nhiên trên đường phố, một tên ăn mày chán chường nào đó, nói không chừng chính là tai mắt và điểm gác của thế gia đại tộc.
Bọn họ luôn duy trì cảnh giác với bất kỳ cơn gió thổi cỏ lay nào xảy ra bên cạnh mình, nếu không đủ cảnh giác thì sẽ bị chiếm đoạt.
Trừ phi nhất lực hàng thập hội, bằng không thế gia đại tộc sẽ không dễ dàng bị lật đổ. ...
Không nói thêm lời thừa thãi, trở lại bên phía Tần Hà.
Ba người một bò trò chuyện một hồi liền trở vào trong phòng thiêu thị, cửa lớn "Đoàng" một tiếng, đóng lại, làm cho sắc mặt hai tên quản gia đang canh chừng càng trở nên âm trầm.
Bên trong phòng thiêu thi, Ma Phi mở hộp cơm ra, rót rượu, đợi sau khi Tần Hà chỉnh trang sạch sẽ, ba người một bò liên ngồi xuống bàn ăn. "Lúc các ngươi tới đây, có cái đuôi đi theo?" Tân Hà nhấp một hớp rượu, hỏi.
"Là người của Lương phủ, trước đó ta có đi qua Lương phủ một chuyến, gia chủ Lương gia chọc phải linh dị, rất hung ác, bọn họ nói có một thợ thiêu thi nhìn thấy linh dị chi vật, ta suy đoán thợ thiêu thi đó có thể là ngài, cho nên yêu cầu bọn họ dẫn ta tìm tới." Vương Thiết Trụ trả lời.
"Gia chủ Lương gia, Lương Hằng Sĩ?"
"Đúng vậy, hình như gọi là Lương Hằng Sĩ." Vương Thiết Trụ gật đầu, nói tiếp: "Ông ta nhiễm phải thứ rất hung, ngay cả Kinh Độ Linh cũng không thể độ diệt được."
"Đó là ta thưởng cho ông ta đấy.' Tần Hà lắc đầu.
Vương Thiết Trụ: "..."
Lời này vừa ra, đôi mắt đậu xanh của Vương Thiết Trụ lập tức tròn vo.
Lương Hằng Sĩ, cường giả Đạo cung cảnh.
Gia tùy tiện một chữ "thưởng/, liền bố trí ông ta.
Bá khí cùng tùy tính như vậy, càng khiến Vương Thiết Trụ cảm thấy mờ mịt, gia mình hiện tại, rốt cuộc là tình huống gì?
"Gia, ngài hiện tại là Chân nguyên cảnh?" Vương Thiết Trụ hỏi.
"Ừm, Chân nguyên cảnh." Tần Hà đặt ly rượu xuống, không hề kiêng dè.
"Thật sự là Chân nguyên cảnh?"
"Thật sự là Chân nguyên cảnh." Tân Hà gật đầu.
Vương Thiết Trụ: "..."
Thoáng qua giây lát, sắc mặt Vương Thiết Trụ lại biến đổi,'Không tốt, gia, ban nãy chúng ta nhận nhau, nhất định là đã bị quản gia Lương gia nhìn thấy, e là sẽ có phiên phức."
"Ừm, bọn họ đã đi báo tin."
Tần Hà gật đầu, lúc tên quản gia kia rời đi tìm người, lời nói đã bay theo gió, rơi vào tai Tân Hà không sót một chữ.
Thuận phong nhĩ!
"Vậy... Chẳng phải là sẽ gặp nguy hiểm sao? Lão Lương Hằng Sĩ xem xét cũng chẳng phải kẻ lương thiện gì, chúng ta gặp nhau, ông ta nhất định sẽ nghi ngờ chúng ta." Sắc mặt Vương Thiết Trụ đại biến.
"Tránh voi chẳng xấu mặt nào, hay là chúng ta tạm thời tránh mũi nhọn đi." Lamborgh đề nghị.
Trong giới tu luyện, thực lực vi tôn, nắm quyền sinh sát trong tay.
Chỉ là nghi ngờ cũng đã đủ để cường giả trắng trợn giết chóc.
Thâm Uyên không giống như Đông thổ, cường giả nơi này cường đại hơn rất nhiều, chính miệng gia đã thừa nhận gia chỉ có thực lực Chân nguyên cảnh, đối đầu với Đạo cung cảnh, kém quá xa.
Nhưng mà Tần Hà lại là lắc đầu, nói: "Trước khi đốt sạch Trấn ma ti, ta sẽ không đi đâu cả, binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn."