Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 715 - Chương 715: Lương Gia Tới Cửa

Chương 715: Lương gia tới cửa Chương 715: Lương gia tới cửaChương 715: Lương gia tới cửa

Tần Hà tất nhiên hiểu rõ nếu mình tiếp tục kinh doanh ở nơi này sẽ có nguy hiểm, nói chính xác hơn thì là có chút phiên phức.

Nhưng Lương Hằng Sĩ đã sớm nghỉ ngờ hắn, hiện tại có thêm Vương Thiết Trụ lẫn vào một chân, dù là kẻ ngu, cũng có thể nghiệm ra chút gì đó rồi.

Mà đây chỉ là thứ nhất.

Thứ hai, tin rằng đế quốc Đại Cảnh cùng Trấn ma tỉ cũng sắp nhận được tin tức, mình còn sống đi ra từ cửa chữ Hợi náo sự kiện linh dị trong Trấn ma tỉ.

Thợ thiêu thi Chân nguyên cảnh hèn mọn còn sống sót ra khỏi cửa linh dị, điều tra là nhất định, nghiêm hình tra tấn ép hỏi nguyên do, cũng là rất bình thường.

Hai chuyện đặt lại cùng nhau, sau đó chắc chắn là sẽ có không ít phiên phức.

Nhưng vẫn là câu nói kia, phòng thiêu thi đặt ở nơi này, nơi này chính là nhà của Tần Hà.

Nếu phải dọn nhà, thì đó nhất định là do Tân Hà muốn dọn nhà, mà không phải bị người ta phá dỡ.

Hộ không chịu di dời, chính là ngạo mạn như vậy đấy.

Hơn nữa cái kho tàng Trấn ma ti này, chưa đào xong Tần Hà tuyệt đối sẽ không rời đi.

Kho tàng như vậy, đi đâu có thể tìm được chứ.

Cái này gọi là cơ duyên, nhất định phải túm lấy. Bản Thanh Ngưu Đại Tiên, Chân nguyên cảnh trung kỳ.

Không sợ chết cứ đến.

"Gia, lão Lương Hằng Sĩ kia, chính là Đạo cung cảnh đấy." Vương Thiết Trụ cẩn thận nhắc nhở, thực lực của nó mới là Dũng tuyên cảnh, còn cách Đạo cung cảnh một cấp Luân hải cảnh, nói không sợ thì chắc chắn là giả.

Có câu nói, sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

Vương Thiết Trụ vừa mới dứt lời, bên ngoài đã truyên đến tiếng thét ra lệnh cùng tiếng mắng chửi liên tiếp.

"Người ở bên trong ra đây!"

"Mau ra đây!"

"Bằng không đừng trách chúng ta không khách khí."

"Râm rầm rầm -"

Tiếng đập cửa vang lên, nghe tiếng liền hiểu, người đông thế mạnh.

Lúc này, ở bên ngoài, hai nam tử trung niên mặc đồ trắng được một đám binh sĩ mặc giáp vây quanh đi tới trước cửa phòng thiêu thi, tiếp đó bao vây cả căn phòng thiêu thi lại.

Hai người này có chênh lệch tuổi tác, nhưng trông mặt mũi có nét tương tự, là hai vị nắm quyên trung tâm của Lương gia.

Một người là Lương Thiên Kinh, một người là Lương Thiên Khuê.

Trên mặt hai người chứa đầy sát khí, hàn khí bức người, còn có một đám giáp sĩ, mỗi người đều là thực lực từ Chân nguyên cảnh trở lên, trong đó thậm chí còn không thiếu Dũng tuyền cảnh.

Bên ngoài mặc thiết giáp, bên trong mặc ti giáp, binh khí sắc nhọn, nhịp chân chỉnh tê, từ trong tới ngoài đều toát lên vẻ tinh nhuệ.

Thứ khiến người khác chú ý nhất là, áo giáp trên người bọn họ lại không phải là chế thức triều đình, mà là mang ký hiệu riêng của "Lương thị". Điều này thể hiện bọn họ cũng không phải là binh giáp của Đại Cảnh, mà là hộ vệ Lương gia.

Đây chính là khí tượng của đại gia tộc, tư binh tự nuôi dưỡng ra, còn tinh nhuệ hơn cả binh giáp triều đình.

Về phần Lương Thiên Kinh cùng Lương Thiên Khuê, hai người đều là Luân hải cảnh, đặt ở đâu cũng là chiến lực cường đại.

Chiến trận lớn như vậy, tin tức trong nháy mắt liền phát tán ra khắp nơi. Lương gia vốn đang gặp chuyện lớn, hiện tại lại làm ra hành động lớn như vậy, không muốn để người khác chú ý cũng khó.

"Âm ầm!"

Đúng lúc này, trên bầu trời chợt vang lên một tiếng nổ lớn.

Một đạo thiên lôi thô to như cánh tay không có dấu hiệu nào báo trước, đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trực tiếp nổ tung ở trước cửa phòng thiêu thi.

Tia điện giống như bầy rắn, nhảy nhót trườn ra bốn phía, một đám binh giáp gân đó vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức bị nổ đến nghiêng nghiêng ngả ngả, hai người ở gần nhất thì trực tiếp nằm xuống, toàn thân co giật.

"Lui về phía sau mười bước!" Một tên đội chính vội vàng thét ra lệnh.

Binh giáp lệnh nhanh chóng khôi phục trật tự, kéo lên hai người ngã xuống đất rồi lập tức lui vê phía sau một khoảng cách, rời xa cửa phòng, tiếp đó giương cung lắp tên, rút lưỡi dao ra khỏi vỏ, chuẩn bị chiến đấu. "Kẹt kẹt -"

Đúng lúc này, cửa phòng thiêu thi mở ra một khe nhỏ.

Một thanh niên thò đầu ra, sau khi quan sát qua một vòng liền há miệng mắng chửi: “Ai cho các ngươi phá cửa, người lớn như vậy rồi, có hiểu lễ phép hay không, có giáo dưỡng hay không!"

"Chủ nhân nhà ta đang ngủ đấy, đập cái đầu tổ tông nhà ngươi!"

Cái giọng này lại cộng thêm há họng hết cỡ, vừa nghe liền khiến người ta dâng lên lửa giận.

Người này, tất nhiên chính là Ma Phi.

"Lương cho mời đại sư hồi phủ, còn xin đại sư và người ở bên trong cùng đi ra nói chuyện." Lương Thiên Kinh nói với giọng điệu lạnh lẽo.

"Nếu như không tuân, vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí" Lương Thiên Khuê trực tiếp uy hiếp.

"Lương phủ? Nơi quái nào thế, chưa từng nghe nói, từ chỗ nào đến thì về chỗ đó đi!" Ma Phi lắc đầu thẳng thừng, không hề luống cuống chút nào.

"Ngươi là ai, kêu đại sư ra đây nói chuyện." Nộ khí trên mặt Lương Thiên Khuê sắp không thể kiềm chế được nữa, Vương Thiết Trụ suy cho cùng vẫn là người áp chế linh dị, hai người có lòng nghi ky, nếu không phải như vậy, bọn họ đã sớm xông vào bên trong, làm gì còn ở đây dây dưa cù nhằng chứ.

Nhưng mà câu nói tiếp theo của Ma Phi, lại trực tiếp kích thích Lương Thiên Khuê nổi trận lôi đình: "Ta là cha ngươi!"

"Ngươi... Muốn chết!"

Soang loang loang, Lương Thiên Khuê rút đao ra khỏi vỏ, lắc mình một cái liền xuất hiện trước mặt Ma Phi, một đao chém xuống. Một đao kia chứa đầy phẫn nộ, vừa nhanh lại vừa hung ác.

Y đến nhanh, nhưng còn có một đạo kình phong nhanh hơn y, đao chưa kịp chém xuống, kình phong kia đã đập vào mặt.

Hai con ngươi Lương Thiên Khuê chợt co rụt lại, thấy được một vật trong đạo kình phong kia, hai đầu to tròn, đoạn giữa nhỏ, toàn thể màu trắng, phía trên còn dính một ít thịt vụn lưa.

Lại là một khúc xương thừa sau khi ăn.

Phía trên lóng lánh, còn lưu lại nước bọt.
Bình Luận (0)
Comment