Chương 716: Lần thứ hai
Chương 716: Lần thứ haiChương 716: Lần thứ hai
Khúc xương đánh tới với thế như sét đánh, quá mức mau lẹ, Lương Thiên Khuê không kịp né tránh.
"Bùm!"
Một âm thanh giòn dã vang lên, Lương Thiên Khuê lập tức bị đánh ngửa ra sau, trực tiếp bay ngược trở lại, bạch bạch bạch lui về phía sau, mãi cho đến khi được Giác lân mã của mình ngăn đỡ, mới dừng lại.
"Lão ngũ!”
Lương Thiên Kinh biến sắc, vội vàng xuống ngựa đỡ lấy Lương Thiên Khuê.
Mắt thường có thể thấy, chỗ trán bị đánh trúng của Lương Thiên Khuê dần dần nổi lên, sưng thành một cục.
Về phân bản thân y thì chỉ cảm thấy cái trán đau nhức, mắt nổi đom đóm. Lúc chém người ác liệt bao nhiêu thì lúc này chật vật bấy nhiêu.
Một màn này xảy ra cực nhanh, sau khi phản ứng lại, cả đám giáp sĩ không khỏi hơi biến sắc.
Tam gia, Ngũ gia của Lương gia đều là cao thủ Luân hải cảnh, sâu không lường được, không thể ngờ rằng vừa mới đối mặt đã bị đánh cho bay ngược trở về.
Bên trong cửa tiệm thiêu thi nho nhỏ này rốt cuộc là người nào, lại có thực lực ra sao?
Không riêng gì bọn họ, ngay cả Lương Thiên Kinh cũng là trong lòng lộp bộp một tiếng. Bắt một tên "đại sư" Dũng tuyền cảnh, cộng thêm mấy tên rác rưởi ở trong phòng thiêu thi, vốn tưởng rằng mười phần chắc chín, hạ bút thành văn.
Chẳng thể ngờ rằng, lại xảy ra tình huống như vậy.
Cao thủ vừa ra tay liền biết cân lượng như thế nào.
Người ra tay, tuyệt đối không phải là người bình thường.
Lúc này, Ma Phi vừa bị dọa rụt đầu vào trong lại thò đầu ra ngoài, kỹ năng kéo thù hận vẫn tràn tràn đầy như cũ: "Đám ất ơ Lương gia kia, dám đánh lén gia gia ngươi, không biết xấu hổ, lúc này đã biết lợi hại chưa!"
"Có giỏi thì ngươi chém gia gia cái nữa thử xem, ha hai"
Lương Thiên Khuê vừa nghe vậy thì lập tức trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Ma Phi gầm lên: "Tiểu tặc vô sỉ, lão tử sẽ chém ngươi thành ngàn mảnh!"
Nói xong y liền giãy người đứng dậy, lại xông lên lần nữa.
Khí thế của Luân hải cảnh bộc phát, cả người y lập tức giống như hung thú hoang dại, chân nguyên của Luân hải cảnh còn chưa phóng thích ra, nhưng uy áp kinh khủng của nó đã khiến cho tất cả mọi người trong vòng hai mươi bước cảm thấy không thở nổi.
Trong phút chốc, đất đá bay mù trời, chân nguyên chấn động.
Cường thế như vậy, cho dù là Ma Phi đang cất tiếng cười to cũng không khỏi im bặt mà dừng,'ai nha" một tiếng vội vàng rụt đầu vào trong, còn "râm'” một cái đóng sập cửa lại.
"Tiểu tặc, đừng có rụt đầu!"
Lương Thiên Khuê la lên, trong lúc nói y đã bước ra một bước tiến tới trước cửa, ra sức chém ngang đao về phía cửa phòng. Đây là một thanh trảm đao phát ra vầng sáng màu đỏ, bảo khí mịt mờ, vừa nhìn liên biết đây không phải là phàm vật, chính là bảo vật mà Lương gia phải bỏ ra một cái giá cực lớn mới lấy được, do danh túc đúc binh chế tạo, sắc bén vô song.
Một đao này đánh ra mạnh hơn rất nhiều so với trước đó, Lương Thiên Khuê gần như là dùng toàn lực đánh ra, thê phải bổ nát cái phòng thiêu thi này.
Đường đường cao thủ Lương gia, trước mắt bao người, lại bị đánh cho u đầu.
Việc này mà nhịn thì sẽ còn phải nhẫn nhịn thêm điều gì nữa?
"Lão ngũ cẩn thận!" Sau lưng, Lương Thiên Kinh lên tiếng nhắc nhở.
Lương Thiên Khuê âm tàn ngang ngược, gần như là chiến lực mạnh nhất bên dưới gia chủ trong Lương gia.
Nhưng khuyết điểm của y cũng rất rõ ràng, chính là một khi nổi giận sẽ bất chấp mọi hậu quả.
"Bành!"
Ngay khoảnh khắc trảm đao tiếp xúc với cửa phòng, phòng thiêu thi đột nhiên nổi lên một gợn sóng giống như sóng nước, vô cùng êm dịu, nhưng lại chặn được trảm đao trong tay Lương Thiên Khuê, phát ra một tiếng vang trâm đục.
Dao cách nửa tấc, không thể tiến thêm được nữa.
Sắc mặt Lương Thiên Khuê cuối cùng cũng đã biến đổi, cái này... Rõ ràng là trận pháp.
Một cái phòng thiêu thi nho nhỏ, lại có trận pháp, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
Nhưng y không thể chịu thua một cách dễ dàng như vậy, chân nguyên trong cơ thể gầm thét, giống như dời núi lấp biển tuôn về phía trảm đao, vầng sáng quanh trảm đao lập tức phóng đại, nhuộm đỏ tất cả mọi thứ xung quanh thành màu máu, tựa như huyết ảnh.
Khí tức sắc bén ào ào chia cắt không khí, phát ra âm thanh chói tai khiến người ta tê cả da đầu.
Nhưng đúng vào lúc này,bành" một tiếng, cửa lớn phòng thiêu thi đột nhiên mở ra, lực trùng kích cuồng bạo từ cánh cửa khiến Lương Thiên Khuê cảm giác như là mình vừa bị một con cự thú khổng lồ đụng trúng vậy.
Y kêu lên một tiếng đau đớn, cả người thẳng tắp bay ngược về phía sau, lưu lại một vết kéo thật dài trên mặt đất, cuối cùng lại đụng vào trên thân Giác lân mã.
Lần thứ hail
Giác lân mã quay lại liếc mắt nhìn Lương Thiên Khuê một cái, trong mắt mang theo sự kính sợ cùng không hiểu.
Lương Thiên Khuê lập tức cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.
Nhưng trong lòng hắn dù có ngàn vạn lân không phục cùng không cam lòng, thì giờ phút này cũng chỉ có thể nén nhịn.
Bên trong phòng thiêu thi này, nhất định là có cao nhân trấn thủ.
Không để y tự hỏi quá lâu, lúc này từ trong phòng thiêu thi có một người đi ra, mắt nhỏ lưng gù, trên vai vác một cây gậy sắt, không vui hỏi: "Lương phủ các ngươi mời ta về, chính là mời như vậy sao?" "Cái hộ thô bỉ, không có giáo dục, hừ”"
Ma Phi chọn thời điểm rất thích hợp, lại thò đầu ra ngoài, nó còn nói với Vương Thiết Trụ: "Thiết Trụ ca, đập chết bọn họ đi!"
"Ngậm cái miệng thối của ngươi lại, điểu nhân!" Lương Thiên Khuê nghiến răng.
Thám tử Lương gia đã từng báo cáo thông tin về người này, một đôi chân nhỏ giống như sợi đay khô, miệng cực kỳ đê tiện bỉ ổi, chọc người chửi nhau khắp nơi, rõ ràng chính là một điểu nhân.
"Ngươi mới là điểu nhân, cả nhà ngươi đều là điểu nhân, mười tám đời tổ tông nhà ngươi đều là điểu nhân!" Ma Phi há mồm liền mắng lại.
Tiếp đó hai người lại thăm hỏi nhau mấy hiệp, Lương Thiên Khuê nghe mà sắp tức nổ phổi.
Ngay vào lúc y sắp sửa hoàn toàn bùng nổ, Lương Thiên Kinh tiến lên một bước đè bả vai y lại, ngăn cản việc y lao lên đánh giết bất chấp hậu quả lần thứ ba.
"Đại sư có gì chỉ giáo?" Lương Thiên Kinh nhìn Vương Thiết Trụ.
"Chưa tới mức gọi là chỉ giáo, chính là... Hôm nay nếu các ngươi còn muốn ra tay thì cứ phóng ngựa đến đi, có điều, mặc kệ các ngươi có ra tay hay không, Lương gia các ngươi, chúng ta vẫn sẽ đi thêm một chuyến nữa." Vương Thiết Trụ mỉm cười nói.