Chương 717: Bắt trọng phạm bỏ trốn
Chương 717: Bắt trọng phạm bỏ trốnChương 717: Bắt trọng phạm bỏ trốn
"Gia, chừng nào ngài đi Lương gia?' Qua một lát sau, bên trong phòng thiêu thi, Vương Thiết Trụ hỏi.
Lương Thiên Khuê cùng Lương Thiên Kinh cuối cùng là không có can đảm để dây dưa tiếp nữa, đã cụp đuôi rời đi.
Dù là khí tức uy áp của Vương Thiết Trụ cũng chỉ là Dũng tuyền cảnh.
"Sẽ đi, nhưng không phải bây giờ." Tần Hà lắc đầu.
Hắn muốn đi quan suát lang yêu linh dị một chút, xem rốt cục sẽ phát sinh diễn biến như thế nào.
Lương Hằng Sĩ thân làm Đạo cung cảnh, sức chống cự đủ mạnh, là vật thí nghiệm hiếm có.
Cứ để viên đạn bay một lúc, không nóng nảy.
Vương Thiết Trụ cái hiểu cái không gật đầu, không có hỏi nhiều nữa. ...
Loanh quanh luẩn quẩn, trùng phùng tái ngộ, Tần Hà bên này cuối cùng cũng đoàn viên hơn phân nửa.
Chuyện tốt một sọt, chỉ là phòng thiêu thi quá nhỏ, chỗ ở hơi chật chội, hơn nữa khó tránh khỏi ồn ào.
Vương Thiết Trụ cùng Lamborgh từ trước đến giờ vẫn luôn không hòa thuận.
Ma Phi lại là tên gia hỏa miệng tiện.
Ba con hàng này chen chúc chung một chỗ, tình cảnh thường xuyên mất khống chế. Qua ngày hôm sau, sáng sớm, Tần Hà cưỡi lên Lamborgh đang chuẩn bị ra ngoài tản bộ một vòng.
Khá lâu rồi không có cưỡi con hàng này, rất tưởng niệm.
Nhưng vào lúc này, trên phố lại đột nhiên ồn ào náo loạn, từng đội từng đội binh giáp gấp gáp nóng nảy, gặp người liền tra.
Còn có ky binh qua lại gào thét, lan truyền tin tức.
Ban đầu Tần Hà còn tưởng rằng bọn họ vì mình mà đến, dù sao đám người Lương gia hôm qua vừa đi, hôm nay có hành động gì khác cũng nói không chừng.
Nhưng cẩn thận quan sát thì lại thấy đó không phải là hộ vệ của Lương gia.
Mà là binh sĩ của Thành vệ ti Đại Cảnh Quốc.
"Gia, chuyện gì vậy?" Vương Thiết Trụ nghe được động tĩnh liền từ trong phòng thiêu thi chạy ra.
Tần Hà lắc đầu, bày tỏ không biết.
"Triều đình đuổi bắt trọng phạm, dân chúng thành Lâm An, thấy người giống phải trói lại, nếu biết chuyện không báo mà còn chứa chấp kẻ trọng phạm, diệt tam tộc sung quân Trấn ma tỉ, người nào tố giác được trọng thưởng ngàn kim!" Qua một lát sau, cuối cùng cũng có ky binh hô to nguyên do, tiếp đó lại có bộ tốt đi theo sau dán chân dung trọng phạm lên bốn phía.
"Hai người các ngươi, từng gặp người này chưa?" Hai tên binh giáp trông thấy Tần Hà cùng Vương Thiết Trụ, lập tức chạy đến hỏi, người dẫn đầu còn là một Đô úy.
Rõ ràng là người quá phân tán nên giờ phút này bên cạnh Đô úy, chỉ còn lại một tên hầu cận.
Tần Hà cùng Vương Thiết Trụ vừa xem xét, theo bản năng liền nghiêng đầu sang chỗ khác liếc nhìn nhau một cái.
Người trong bức chân dung kia, mày kiếm nhập tấn, phong thần như ngọc, mặc dù nét vẽ rất thô ráp, khó tránh khỏi làm người xấu đi một chút, nhưng lại không thể che giấu được khuôn mặt tuấn lãng đến cực độ này.
Chính là Ngụy Vũ!
"Chưa từng thấy."
"Từ trước đến giờ chưa từng thấy!"
Tần Hà cùng Vương Thiết Trụ trăm miệng một lời, mở miệng nói láo đến ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái.
"Trông thấy người này thì phải báo cáo ngay với Thành vệ ti, đây là khâm phạm triều đình, nếu có che giấu, liên lụy tam tộc!"
Đô úy nhìn hai người Tần Hà một chút, không nghi ngờ gì, lên tiếng cảnh cáo theo thông lệ rồi chuẩn bị rời đi.
"Quan gia chờ một chút." Tần Hà lập tức gọi y lại, cười nói: "Người này, hắn phạm phải chuyện gì vậy?"
"Việc này đừng hỏi thăm linh tỉnh..."
Đô úy răn dạy theo bản năng, nhưng y còn chưa nói hết câu, miệng đột nhiên lại như gáo vỡ, mất khống chế nói: "Người này tập kích Thái tử, thí quân phạm thượng, tội không thể thai"
Tần Hà lập tức nhướng mày, nghĩ thầm, Ngụy Vũ cuối cùng cũng không để mình thất vọng.
Hắn ta phản kháng, hơn nữa còn chạy ra khỏi cung. Không hổ là môn đồ Thanh ngưu, không biết hắn ta có bị tổn thất lớn hay không.
"Hắn tập kích Thái tử gia thế nào?" Vương Thiết Trụ tò mò hỏi.
Đô úy vẫn toạc miệng như trước đó: "Thái tử triệu hạnh, người này không nhận long ân, trái lại còn tập kích mệnh căn Thái tử, Thái tử kinh hãi rụt dương, đang cứu chữa, tội người này không thể dung thứ, tất bị tróc nã"
Tần Hà nghe vậy thì không khỏi há hốc miệng.
Cái này con mẹ nó... Kịch liệt đến vượt ngoài mong đợi.
Vốn tưởng rằng việc Ngụy Vũ vùng lên chỉ là chạy ra khỏi thâm cung, chẳng thể ngờ rằng hắn ta còn tập kích công cụ gây án của Thái tử.
Có cốt khí, là tấm gương của môn đồ Thanh ngưu.
Sự đánh giá của Tần Hà dành cho Ngụy Vũ, trong nháy mắt đã tăng cao một bậc.
"Đô úy đại nhân, ngài nói với bọn họ những chuyện này làm gì?” Lời nói xong, tùy tùng bên cạnh Đô úy liền nhìn Đô úy với sắc mặt sợ hãi, hốt hoảng nhắc nhở.
Hai người qua đường này vừa hỏi hai câu, thế mà Đô úy đại nhân lại dám nói ra bí mật cấm ky đủ để mất đầu này cho bọn họ,
Không có chút phòng bị nào, cứ nói toạc cả ra.
Đại bí mật thâm cung như vậy, cũng phải đến cấp Đô úy mới có thể nghe được chút tiếng gió.
Nếu như chuyện này mà bị cấp trên biết được, không chết cũng phải lột da.
Sĩ quan Đô úy lúc này mới phản ứng lại, chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu, tức giận quát: "Hai người các ngươi, hỏi thăm linh tỉnh cái gì!"
"Không cóiI"
"Chúng ta không nghe được gì cải"
Tần Hà cùng Vương Thiết Trụ vội vàng xua xua tay.
"Nát rữa trong bụng, không được phép nói ra bên ngoài!" Sĩ quan Đô úy nhìn thoáng qua xung quanh một vòng, trừng mắt cảnh cáo hai người, sau đó vội vàng dẫn tên hầu cận rời khỏi đây, trong lòng chứa đầy nghi ngờ cùng nghĩ lại mà sợ hãi.
Tần Hà cùng Vương Thiết Trụ đưa mắt nhìn theo bóng lưng hai người kia rời đi.
Qua một lát, Vương Thiết Trụ nhìn về phía Tần Hà: "Gia, Ngụy Vũ... Trước đó là thế nào biến tính vậy?"