Chương 718: Thúy Thanh Lâu xong đời rồi
Chương 718: Thúy Thanh Lâu xong đời rồiChương 718: Thúy Thanh Lâu xong đời rồi
"Biến... tính?" Tân Hà ngẩn người, hỏi lại: "Thế nào nói ra lời này?"
"Trước đó ta đã gặp hắn ta, bôi son trát phấn, hơn nữa còn tay còn vểnh hoa lan chỉ, còn yểu điệu hơn cả các cô nương." Vương Thiết Trụ trả lời.
Tần Hà do dự một chút, nói: "Hắn... Hắn ta là bị bức ép kinh doanh."
Lúc trước Tân Hà cũng có nghi ngờ, nhưng hiện tại, cái nồi này của hắn đã đâm cho cái đục phải rụt lại, Tân Hà tin tưởng, Ngụy Vũ là ngay thẳng chính trực.
Vừa chính vừa thẳng!
"Bị bức ép, có người nào bán hắn ta đi à?" Vương Thiết Trụ nghi ngờ hỏi.
"y... Câu này, ngươi nên hỏi là ai đã mua hắn ta."
"Vậy ai đã mua hắn ta thế?"
"Tú bà của Thúy Thanh Lâu, Thái Linh Lung, người cực kỳ cực kỳ xấu, chính là bà ta làm."
"Ờm” Vương Thiết Trụ gật đầu, dừng một chút nó lại sửng sốt, nhìn về phía Tần Hà: "Khoan đã, gia, ngài biết rõ Ngụy Vũ ở Thúy Thanh Lâu?"
"Biết... Biết chút." Tân Hà chớp chớp mắt.
"Vậy sao ngài không cứu hắn ta ra ngoài?" Vương Thiết Trụ giật mình kinh hãi hỏi.
"Sách, cái này gọi là hông trân luyện tâm, cơ hội khó được hơn nữa còn vô cùng trọng yếu, ngươi chưa hiểu được đâu." Tần Hà lườm Vương Thiết Trụ một cái, lại nói tiếp: "Hơn nữa, ta chỉ là Chân nguyên cảnh, lão tú bà kia là Luân hải cảnh, có khả năng sẽ thua, sau này có cơ hội sẽ kể rõ ràng cho ngươi."
Tần Hà xua tay, nói xong liền xoay người ngồi lên bò, ruổi bò rời đi.
Vương Thiết Trụ sững sờ tại chỗ, sau khi suy xét một hồi, vẻ nghi ngờ trên mặt nó vẫn không tan đi.
Luôn cảm giác như có chỗ nào đó là lại...
"Gia, đi đâu?" Đi trên đường lớn, Lamborgh thần thái sáng láng, vô cùng phấn khích.
Đừng nhìn nó cả ngày lẩm bẩm muốn cưỡi người, thực ra nó thích nhất, vẫn là được Tần Hà cưỡi chạy khắp nơi, mượn hắn một phần chân nguyên, chạy phải nói là nhanh như điện chớp.
Không gì khác, chính là an tâm.
Gia ở trên lưng, chỗ nào trong thiên hạ này cũng có thể đến.
Đổi thành Vương Thiết Trụ, đó chính là đủ loại khó chịu đếm không hết.
"Đi đến Thúy Thanh Lâu xem một chút trước đi." Tần Hà linh cơ khẽ động.
Ngụy Vũ bị truy nã, tội không thể tha, nhưng dù thế nào, hắn ta đều là từ Thúy Thanh Lâu đưa vào cung, Đại Cảnh hiện tại do Thái tử nắm quyền, người bị đánh lén cũng là y.
Thúy Thanh Lâu này, e là xong đời rồi.
"Vâng!"
Lamborgh vừa nghe vậy, bốn vó liền lập tức sinh gió, nhảy lên một cái liền phóng từ đầu phố này đến đầu phố khác, tốc độ đã đạt đến trình độ mà mắt thường không có cách nào bắt được.
Thế là chỉ qua thời gian giây lát, Tân Hà đã đến bên ngoài Thúy Thanh Lâu.
Tập trung nhìn vào, Thúy Thanh Lâu này, quả nhiên là đã xong con bê.
Thúy Thanh Lâu ngày xưa phồn hoa náo nhiệt, giờ phút này lại là một mảnh túc sát tiêu điều, binh sĩ trang bị áo giáp vũ khí đây đủ bao vây Thúy Thanh Lâu mười tâng trong mười tâng ngoài.
Toàn bộ người của Thúy Thanh Lâu đều đồng loạt ôm đầu ngồi xổm trên đất trống, tiếp nhận Thành vệ ti kiểm tra, có bất kỳ dấu hiệu đáng nghi nào liền lập tức bị bắt trói lại.
Rất nhiều người quần áo không chỉnh tề, thậm chí còn có người không mảnh vải che thân bị đuổi ra ngoài, ai dám phản kháng thì quay đầu chính là một đao.
Không thể nghi ngờ, Thúy Thanh Lâu xong đời.
Sau này cho dù lâu này vẫn ở đó, người vẫn còn ở đó, vẫn làm nghề cũ, thì chiêu bài cũng đã nát.
Là nơi che giấu chuyện xấu xa thì đều sợ nhất việc bị lật úp sấp dưới vạn ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, một khi xảy ra, thì đại biểu hậu trường nơi này đã không thể che được nữa, nếu tiến vào thì độ nguy hiểm không thể ước tính.
Không còn người tới, thanh lâu có khá hơn nữa cũng phải trở thành mạt lưu.
Hơn nữa nhìn chiến trận này, sự việc hiển nhiên sẽ không dễ dàng kết thúc nhanh chóng.
Một đám quần chúng hóng hớt vây xem, xì xào bàn tán.
Có người tò mò, có người sụt sùi, cũng không thiếu người võ đùi tiếc tiền, phần lớn nguyên nhân là do đã nhét tiền khen thưởng và phục vụ khác cho vị đầu bảng nào đó, tiêu tốn rất nhiều tiền của.
Kết quả thành giỏ trúc múc nước, không được gì, Thúy Thanh Lâu đã bị diệt gọn.
"Rốt cuộc là chuyện ra sao vậy, Thành vệ quân có phải là điên rồi hay không, Thúy Thanh Lâu này chính là có cổ phần danh nghĩa của tứ đại thế gia đó." Có người tức giận đến mất kiểm soát, bắt đầu mắng chửi.
"Ai nói không phải chứ, lần này lại tới màn gì đây?"
"Gan Thành vệ quân cũng to quá rồi đấy, tiền của ta -" Đám người rối rít phụ họa.
"Thái tử gia không có "điểu" dùng rồi, Thành vệ quân đương nhiên phải phát điên thôi." Đúng lúc này, một giọng nói không lớn nhưng đủ để khiến mọi người có thể nghe được rõ ràng đột nhiên vang lên.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, phát hiện đó là một thanh niên đang cưỡi trên lưng một con trâu lớn màu đen toàn thân bóng loáng.
Thanh niên nhếch miệng nở nụ cười, sau đó thêm mắm dặm muối kể ra đầu đuôi câu chuyện cho mọi người nghe.
Sau đó trước khi binh sĩ Thành vệ quân xuất hiện, thanh niên kia đã chạy đi nhanh như chớp.
Để lại một đám quần chúng hóng chuyện với mặt mũi tràn đầy vẻ kiếp sợ.