Chương 723: Các ngươi cứ việc lên, còn lại giao cho ta
Chương 723: Các ngươi cứ việc lên, còn lại giao cho taChương 723: Các ngươi cứ việc lên, còn lại giao cho ta
"Gia, cái thứ này khá hung đấy." Lúc này, ngay cả Lamborgh cũng không khỏi lên tiếng nhắc nhở Tần Hà.
"Quả thực cũng khá lợi hại." Tân Hà gật đầu.
Lúc mới vùng dậy, chắc chắn thi yêu này không thể mạnh đến mức này, cùng lắm thì cũng chỉ là Luân hải cảnh trung kỳ.
Nhưng hiện tại nó đã uống máu người, hiển nhiên là đã xuất hiện loại tiến hóa nào đó, chỉ khí tức thôi cũng đã là Luân hải cảnh hậu kỳ.
Cộng thêm nơi này là sân nhà của nó, cho nó đánh giá thực lực nửa bước Đạo cung cảnh thì cũng không tính là đánh giá cao.
"Vậy... Làm sao xử lý đây?" Vương Thiết Trụ lo lắng hỏi.
Nó và Lamborgh chính là Dũng tuyền cảnh, Ma Phi và gia đều là Chân nguyên cảnh.
Mặc dù gia sâu không lường được, nhưng... Không chịu được ngộ nhỡ a.
Cái con hàng này còn đáng sợ hơn hai tên Luân hải cảnh của Lương gia cộng lại.
Từ Dũng tuyên cảnh trở lên, chênh lệch một bậc thang có đôi khi chính là lạch trời.
"Còn có thể xử lý thế nào, đi lên đánh nó thôi." Tần Hà lại ung dung mà bĩu môi chỉ hướng thi yêu.
Vương Thiết Trụ vừa nghe vậy thì rụt cổ lại, giọng nói cũng thay đổi,'Gia, ngài đùa à."
"Ta cảm thấy hai ta đi lên còn không đủ nó nhai một châu." Lamborgh cũng lộ ra vẻ mặt hơi hoảng sợ.
Nhưng trong lòng Tân Hà đã có dự tính: "Các ngươi cứ việc lên, còn lại giao cho ta."
Vương Thiết Trụ cùng Lamborgh liếc nhau, sắc mặt run rấẩy, nói với Tần Hà: "Vậy gia ta lên đây, ngài đừng... đừng gạt ta đấy!"
Nói xong, nó hạ quyết tâm, lấy ra thanh côn huyền thiết rồi vọt về phía thi yêu.
Vừa ra tay chính là một chiêu "Bổng đả cẩu đầu", côn huyền thiết xoay tròn, hung hăng đập tới, yêu nguyên cuồn cuộn trong cơ thể rung động âm âm, xung quanh yêu đan cũng phát ra tiếng gầm thét chói tai.
Yêu nguyên đang vận chuyển trong cơ thể Vương Thiết Trụ giờ phút này, cô đọng hơn yêu nguyên của yêu loại bình thường đến mấy lần.
Một bản Tổ yêu công đã giúp nó bước lên con đường tu hành phản tổ thành tông.
"Oanhl"
Côn huyền thiết đánh nổ không khí, ầm vang hạ xuống.
Đả cẩu bổng pháp không hổ là tuyệt học còn có thể để lại tới thời đại mạt pháp, trong thế giới tu luyện, nó vẫn là pháp môn công kích cao cấp.
Thuật này rất tinh xảo, Tần Hà chỉ từng truyền cho hai người, một là Ngụy Vũ, một chính là Vương Thiết Trụ.
"Rống!"
Yêu thấy thế thì lập tức nổi giận, đã sinh ra linh trí nó cảm nhận được sự nhục nhã to lớn.
Đám người này đầu tiên là nhục mạ, sau đó lẩm bẩm thì thâm một hồi rồi không chào hỏi tiếng nào đã xông tới thăm hỏi đầu nó.
Thi yêu không làm ra động tác thừa, thi trảo duỗi ra, mạnh mẽ chụp lấy cây côn huyền thuyết đang lao tới.
Nó phải dùng động tác đơn giản nhất để tan rã ý chí chiến đấu của đối phương.
Chỉ là Dũng tuyên cảnh, không phải người chuyên trấn thi cũng không có thuật pháp khắc chế, vậy mà cũng dám đến yêu lĩnh này giương oai, mấy tên tử tôn bất hiếu cũng chỉ có chút bản lĩnh này sao?
Cho dù là tìm kẻ xui xẻo đến chịu chết, cũng phải tìm mấy tên có thực lực cao một chút chứ.
Thực lực cao thì trên người mới nhiều bảo bối.
Dũng tuyền cảnh đến thì hoàn toàn là đưa đồ ăn, lão tổ đã ăn no, sắp căng bụng luôn rồi.
Ngay vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, thi yêu chợt cảm thấy toàn thân mình đột nhiên trở nên cứng ngắc, tựa như là bị rót nước thép vậy.
Thế là động tác của nó đột nhiên hơi ngưng lại, chậm mất một nhịp.
Ngay sau đó.
Côn huyền thiết của Vương Thiết Trụ sượt qua thi trảo, lóe lên một đám tia lửa, sau đó nặng nề đập lên trán nó.
Thi yêu chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, hoa mắt choáng váng, tiếp đó một tiếng "bành' trầm đục vang lên, thi yêu cắm đầu xuống đất.
Mặc dù nó đao thương bất nhập!
Mặc dù nó mình đồng da sắt! Nhưng... Cũng không chịu nổi một kích nặng nề như vậy từ côn huyền thiết vung mạnh.
Trong nháy mắt bụi đất tung bay, thi yêu trực tiếp bị đập đầu sâu xuống đất hai thước, tạo thành hình chữ đại (X) đảo ngược cắm trên đất.
Mà đây, vẻn vẹn chỉ là mới bắt đầu.
Thi yêu vừa định bò lên, lại cảm thấy thi lực toàn thân cấp tốc ngưng kết lại, tứ chi cứng đờ, tê liệt, như là bị thứ gì đó trói buộc, thậm chí nó còn cảm nhận được từng cơn suy yếu.
Càng nghiêm trọng hơn là nó cảm nhận được một lực áp bách mạnh mẽ trên trán, tựa như là nơi đó có một ngọn núi đang đè nặng vậy.
Giờ khắc này, thi yêu cảm thấy, đừng nói là phản kháng, ngay cả xoay người thì nó cũng phải phí mất rất nhiều sức lực mới có thể làm được.
Bên này lên bên kia xuống!
Vương Thiết Trụ đánh ra một kích liền đập ngã thi yêu, nó bất ngờ đến mức đôi mắt đậu xanh trừng tròn trịa, tiếp đó không nói hai lời liền vung lên côn huyền thiết, quơ múa đả cẩu bổng pháp kín không kẽ hở.
Giống như là cô nương nhát gan đập con chuột, nếu đánh một cái không trúng thì nàng sẽ ai nha một tiếng rồi sợ hãi chạy đi.
Nhưng nếu đánh trúng thì sợ hãi sẽ biến thành điên cuồng trong nháy mắt, trong miệng "A a'" kêu loạn, mãi cho đến khi đập chuột thành tương thịt mới có thể bỏ qua.
Lamborgh nhìn mà cũng sửng sốt, thi yêu không ai bì nổi lại bị vương bát một gậy quất liên tục như vậy.
Lúc này không lên thì còn chờ đến khi nào? Man ngưu giãm đạp!
Bốn vó nó sinh gió, toát lên tia lửa, xông lên chính là một trận giãm đạp dữ dội lên thi yêu, nhất thời đất rung núi chuyển, giống như núi sập đất lở vậy.
"Xongl"
Tần Hà xem xét, hài lòng vỗ tay thành tiếng, nghĩ thâm thi yêu nếu là người, có thể còn có chút phiền phức nhỏ.
Nhưng nó là thi thể, vậy cũng không có cách nào, trấn thi văn có đến mấy chục loại trấn pháp dự phòng.
Nếu như ngươi có thể phản kháng dù chỉ là một chút, anh danh trấn thi của Thanh Ngưu Đại Tiên coi như là vô nghĩa.
Tiếp đó Tần Hà lại nhìn về phía Ma Phi, ý trong ánh mắt cực kỳ rõ ràng.
Vương bát cùng con bò đều đã lên rồi, ngươi không lên sao?
Ma Phi lập tức nuốt một ngụm nước bọt, nó không thích đánh nhau nên trong tay cũng không có món vũ khí nào, thế là trái xem phải xét, nó cầm lấy một cái bàn gỗ trên đất, cẩn thận từng bước xông lên.
Hai cái chân nhỏ giống sợi đay khô nhảy nhót như thỏ, miệng còn hô to: "Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi - -"