Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 726 - Chương 726: Việc Đời Tính Rất Thông Minh

Chương 726: Việc đời tính rất thông minh Chương 726: Việc đời tính rất thông minhChương 726: Việc đời tính rất thông minh

Chẳng mấy chốc, đoàn người Tần Hà đã xuống khỏi khu mộ, về tới doanh địa tạm thời của nhà họ Chương.

Những người nhà họ Chương phụ trách trông coi nơi này rối rít tràn ra nhìn xem, Chương Lương chạy đến phía trước nhất nghênh đón.

Ngay cả Chương Uyên, cũng xuất hiện ở cửa doanh địa.

"Các vị đại sư, sao rồi, tổ tông nhà ta nghỉ ngơi chưa?" Chương Lương không kịp chờ đợi, vừa gặp liền hỏi.

"Vẫn còn đang nhảy nhót.' Tần Hà cưỡi Lamborgh đi lướt ngang qua người Chương Lương, lắc đầu.

"Nhảy... Nhảy nhót?" Chương Lương ngẩn người.

Sau đó Vương Thiết Trụ đi tới giải thích: "Tổ tông nhà ngươi da thô thịt dày, đánh một hồi lâu vẫn thiếu chút thời gian, ngày mai tiếp tục.

"Ngươi nhìn ta... Bàn ghế đều bị đánh hư cả rồi này." Ma Phi giơ bàn nhỏ trong tay theo sát phía sau.

Chương Lương lúc này lại càng ngơ ngẩn.

Bàn ghế?

Dùng cái đồ chơi này để đánh cương thi... A không đúng, là đánh tổ tông, cũng không đúng, là khiến tổ tông an nghỉ?

Không chỉ riêng y, ngay cả Chương Uyên cũng nhìn về phía Ma Phi cùng bàn nhỏ đã nát tanh bành trong tay nó, khóe mắt không khỏi hơi hơi run rẩy.

Chân nguyên cảnh rác rưởi, cầm một cái bàn ghế nhỏ, cũng có thể đánh tổ tông? Đám người này có lai lịch gì?

Rõ ràng là một chậu đồ ăn.

Nhưng người lại thực sự đã trở lại, hơn nữa còn là lông tóc không thương, trông có vẻ còn mạnh hơn so với hòa thượng mập cùng đạo sĩ gây trước đó không chỉ một chút.

"Ngày mai, nhân lúc đang khí thế giải quyết cho xong."

Lúc đi ngang qua người Chương Uyên, Tần Hà lại nói một câu, sau đó lại búng tay, biu - biu - biu -" bắn qua ba cái "Thuật thiên nhân bản bản'.

Tài nguyên như vậy, Tân Hà tất nhiên là sẽ không bỏ qua.

Chương Uyên chỉ cảm thấy sau gáy đột nhiên lướt qua một luồng hơi lạnh.

Tiếp đó liền nghe "Rầm rầm rầm -'" ba tiếng nổ vang liên tiếp từ hướng khu mộ truyền đến, theo sát đằng sau chính là một loạt tiếng gầm thét cùng tiếng cao giọng hô to.

Loáng thoáng có thể nghe được "Ta muốn thăng thiên, pháp lực vô biên!"

Mọi người đều có thể nghe được âm thanh này rõ ràng.

Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, nhún vai một cái nói: "Ngươi nhìn xem, vẫn còn đang nhảy nhót kìa, có điều, nhảy nhót không hết ngày mai đâu."

Nói xong, đoàn người cùng thú nối đuôi nhau đi qua, trở về chỗ nghỉ ngơi.

Chương Uyên dõi mắt nhìn theo đến khi bọn họ đóng cửa lại, chân mày nhíu chặt. ...

"Gia, khu mộ này sao lại gào thét lên rồi?" Vừa đóng cửa lại, Vương Thiết Trụ liền nhỏ giọng hỏi.

"Bởi vì... Lại có xác chết vùng dậy nha." Tân Hà nằm xuống, gối đầu lên tay, gác chéo chân trả lời.

"A?" Vương Thiết Trụ ngây ngẩn cả người.

Ma Phi cũng rất kinh ngạc, nói: "Nắp quan tài tổ tiên Chương gia, đóng không đủ chắc nhỉ."

"Nhất định là nằm không thoải mái." Lamborgh cũng mở miệng.

Tần Hà cười cười không nói lời nào, quay đầu nói với Ma Phi: "Ngươi nhìn chằm chằm Chương Uyên, nếu ông ta đi về phía khu mộ thì nói cho ta một tiếng."

"Vâng, gia." Ma Phi gật đầu, sau đó phành phạch biến thành một con chim tước, từ khe hở nhà tranh bay ra ngoài.

"Chương Uyên đi khu mộ làm gì vậy?"

Vương Thiết Trụ lại tò mò hỏi, nó dường như cũng đã hơi hiểu, vì sao lúc Chương Lương mời gia xuất động, gia lại cười quỷ dị như vậy.

Chương gia, nhất định là kẻ oan uổng xui xẻo.

Nụ cười Tần Hà càng sâu, nói: "Thắp đèn lồng trong nhà xí."

Tự tìm đường chất. ...

Nửa đêm, giờ Tý.

Một bóng người lặng yên không một tiếng động ẩn vào dưới bóng tối nhà xí doanh địa, đầu tiên là cẩn thận quan sát căn nhà tranh đang đóng chặt cửa ở cách đó không xa một hồi, sau đó tránh đi người gác đêm, mau chóng tiến về phía khu mộ, lướt đi tựa như u linh.

Người này, chính là Chương Uyên.

Điều Tần Hà nhìn thấy trong kịch đèn chiếu tất nhiên không thể nào là giả. Chương Uyên, thực sự là đã cấu kết với thi yêu.

Đám người Chương gia lên núi lần đó, Chương Uyên bị thi yêu đẩy vào tuyệt cảnh, vốn tưởng rằng sẽ kết thúc như vậy, kết quả thi yêu lại mở miệng nói tiếng người, muốn cùng ông ta bày một ván cục.

Thi yêu vốn là tổ tiên của Chương Uyên, dùng danh nghĩa tổ tông liên thủ, bất kể là từ bối phận hay lợi ích, Chương Uyên đều không cách nào từ chối, thậm chí trong lòng ông ta còn cảm thấy, đây là lão tổ coi trọng mình, muốn trợ giúp mình đột phá Đạo cung.

Đạo cung cảnh, đó là cấp độ mà tất cả cường giả Luân hải cảnh tha thiết ước mơ.

Trở thành Đạo cung, cũng có nghĩa là đã trở thành cao thủ chân chính, việc này có thể thay đổi vận mệnh của một người, cũng có thể thay đổi vận mệnh của một gia tộc.

Nhưng cửa này rất khó vượt qua, trăm tên Luân hải cảnh, khó ra được một tên Đạo cung cảnh.

Chuyện này đối với Chương Uyên mà nói, chính là cơ duyên, lại còn là cơ duyên mà lão tổ tông đưa cho.

Đối mặt với một cơ duyên lớn như vậy, sử dụng đến một chút thủ đoạn không vẻ vang gì thì thực sự cũng không coi là chuyện, đổi lại thành bất kỳ ai cũng sẽ làm ra lựa chọn như vậy.

Thế là Chương Uyên yên tâm thoải mái bắt đầu tìm kiếm kẻ xui xẻo.

Ba lần đầu tiên, ông ta cùng thi yêu theo như nhu cầu, thu hoạch tương đối khá.

Lần thứ tư thì để hòa thượng cùng đạo sĩ chạy mất, nhưng cũng không bị tổn thất gì, cùng lắm cũng chỉ là không lấy được gì mà thôi. Lần thứ năm lại gặp phải tên thợ thiêu thi này, người này làm cho Chương Uyên có hơi kháng cự.

Lý do rất đơn giản, thực lực quá thấp, chỉ là đưa đồ ăn không có thu hoạch, lão tổ tông có thể được ăn no, nhưng mình lại nhận được quá ít.

Không có cách, thực lực thường là có mối liên hệ trực tiếp với tài nguyên.

Nhưng điều hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông ta là, đoàn người thợ thiêu thi kia không những không đưa đồ ăn, còn nguyên vẹn mà trở lại, nói gần nói xa, còn là lão tổ tông bị ăn thiệt thòi.

Chương Uyên nóng ruột!

Lão tổ tông hiện tại chính là cây rụng tiền cùng bắp đùi của ông ta, không thể xảy ra sơ xuất gì được.

Thế là đợi đến lúc đêm khuya vắng người, ông ta liên không nhãn nhịn được nữa, dự định đi lên thăm mộ xem lão tổ tông thế nào, tiện thể bàn bạc với lão tổ tông nên gài chết tên thợ thiêu thi kia ra sao.

Nhưng mà có câu nói,Việc đời tính rất thông minh, còn mình, mình tính phận mình vẫn sai".

Khi Chương Uyên chạy lên tới khu mộ, phát hiện lão tổ tông không những thay đổi gương mặt, còn xuất hiện thêm hai vị tổ tông mới, lập tức thâm hô không tốt.

Trúng kế rồi!
Bình Luận (0)
Comment