Chương 731: Đối mặt với cực hình tàn khốc
Chương 731: Đối mặt với cực hình tàn khốcChương 731: Đối mặt với cực hình tàn khốc
"Giờ ngọ ba khắc còn chưa tới sao?" Bên trên đài xem hành hình xếp đặt rèm che, Ly Thừa Cương cáu kỉnh đi qua đi lại sau rèm.
"Bẩm điện hạ, tới tới, giờ ngọ ba khắc vừa tới." Bên cạnh rèm che, một tên hoạn quan mặc áo bào đỏ vội vàng đáp lời, giờ phút này trên trán ông ta đã bám đầy mồ hôi mịn nhưng lại chẳng dám lau đi.
Thái tử điện hạ đã đến nơi này được nửa canh giờ, từ đó đến giờ vẫn luôn nóng nảy không yên giống như bị nhịn tiểu đến mức sắp không thể chịu đựng được nữa.
Mặt trời di chuyển trên không trung vô cùng chậm chạp, thời gian dường như là đã trôi qua mấy ngày vậy.
Nửa canh giờ trước, loan giá Thái tử giá lâm đài xem hành hình, thúc giục hỏi thời gian không dưới mười lần.
Mỗi một lần trả lời, ông ta đều cảm giác như mình đang nhảy ngang trên bờ vực sinh tử, sợ Thái tử điện hạ nổi nóng vung tay lên, Mang xuống chém.
Ông ta sẽ trở thành quỷ uổng mạng đầu tiên trên cái đài hành hình này, còn đi trước tên thích khách sắp bị phanh thây xé xác kia một bước.
Đây không phải là hoạn quan áo đỏ tự mình dọa mình.
Từ sau khi bị thích khách tập kích dẫn đến rụt dương, Thái tử vừa cáu vừa thẹn đã nổi điên.
Có chút gì đó không vừa ý liền nổi quạu giết người.
Đôi lúc không chỉ giết một người, mà là giết cả một đám người.
Trong cung đình lúc này đã là thây chất thành núi, toàn bộ ngự y đều đã bị giết sạch, đại phu chộp từ ngoài thành tới cũng đã bị chém mười mấy người, cung nữ thái giám hầu cận thì càng là giết hết lượt này đến lượt khác.
Mười mấy cái lò đốt xác trong cung ngày đêm không ngừng nghỉ mà vẫn chưa thể đốt hết, thi thể cũng bốc mùi.
Hoạn quan áo bào đỏ sống đến hiện giờ, có thể nói là cửu tử nhất sinh.
Cũng may ngày hôm qua, có một vị đại phu chộp từ bên ngoài tới sử dụng phương pháp châm cứu, cuối cùng cũng khiến dương bị rụt của Thái tử chui ra, cộng thêm việc thích khách bị bắt lại, Thái tử cuối cùng cũng xuôi lòng, không tiếp tục giết người nữa.
Nhưng giờ khắc này, Thái tử đã không thể chờ đợi thêm được nữa, muốn xem thụ hình ngay lập tức, vẫn khiến cho hoạn quan áo đỏ cảm thấy như bước trên băng mỏng.
May mắn, giờ ngọ ba khắc cuối cùng cũng đã tới.
Sắc trời vào giờ khắc này rơi vào trong mắt hoạn quan áo bào đỏ, chính là trời trong gió nhẹ.
"Mau bắt đầu đi!"
Ly Thừa Cương vừa nghe, lập tức ngừng bước qua lại, quay người ngồi lên chủ vị, nói: 'Lấy đủ thuốc xuống cho bản cung, nói cho đao phủ, trong vòng ba ngày, nếu thích khách chết, bản cung tru toàn tộc hắn!"
"Bản cung muốn cho người khắp thiên hạ hiểu rõ, mưu sát hoàng tộc, là kết cục như thế nào!"
"Vâng." Hoạn quan áo đỏ vội vàng đáp lời, sau đó vội vã phân phó người đi truyền đạt.
Lần hành hình này, tất nhiên không phải là chỉ phanh thây xé xác như thông thường.
Hành hình ti còn sử dụng cả các loại thuốc dùng để hành hình: Thống thân đan khiến cảm giác đau đớn của phạm nhân tăng lên gấp mấy lần, tỉnh thân đan khiến phạm nhân duy trì tỉnh táo dù phải chịu đau đớn đến mức nào, kim sang hoàn kéo dài mạng sống, chỉ huyết cao để cầm máu, còn có muối cùng sầu đâu dùng để rắc lên vết thương sau khi cắt.
Tóm lại, lần hành hình này, Hành hình ti làm đến cực hạn.
Khiến phạm nhân cảm nhận đau đớn vô tận, muốn sống không được, muốn chết cũng không thể.
"Canh giờ đã đến, hành hình!"
Hành hình ti thét to một tiếng, tuyên cáo hành hình bắt đầu.
Nghe được âm thanh này, Ngụy Vũ đang bị trói trên hình trụ lập tức run rẩy không ngừng.
Sợ, đó là sợ hãi vô cùng.
Hôm qua, hắn đang trong thời kỳ suy yếu cuối cùng là không thể tránh được sự truy bắt khắp toàn thành với quy mô lớn của thành vệ quân, bị ba tên cao thủ Luân hải cảnh liên thủ đuổi bắt.
Thực lực như thế, quả thực là rất để mắt tới hắn.
Sau khi bị bắt, không có thẩm vấn, không có đánh đập.
Nhưng đây chính là điều khiến Ngụy Vũ càng sợ hãi, cái này được gọi là lặng yên trước bão táp.
Mãi cho tới buổi sáng ngày hôm nay, mới có người của Hành hình ti đi đến tuyên cáo tin tức tốt cho hắn.
Hắn sẽ bị phanh thây xé xác công khai, hơn nữa Hành hình ti còn có thể sử dụng đủ thứ với hắn, thời hạn thi hành án là ba ngày, sau ba ngày có thể chết hay không còn phải xem tâm tình của Thái tử gia.
Ban đầu Ngụy Vũ cũng không sợ hãi, hắn còn mong được hành hình công khai, bởi vì hắn vững tin Tần Hà nhất định sẽ cứu hắn.
Vài ngày trước nếu không nhờ có Tần Hà truyên pháp, hắn cũng sẽ không có thực lực trở giáo đánh ngược lại, còn trốn ra khỏi hoàng cung.
Nhưng đợi trái đợi phải ở trong ngục, hắn không đợi được Tần Hà cướp ngục.
Trên đường đi đến đầu chợ tây, không đợi được Tần Hà cướp xe chở tù.
Bị trói ngược lên trụ hành hình, vẫn không chờ được Tần Hà đến cướp pháp trường.
Đến lúc này, giờ ngọ ba khắc đã đến, hành hình sắp bắt đầu, Tần Hà vẫn không xuất hiện.
Dù trước đó yên tâm, nhưng giờ phút này Ngụy Vũ cũng có chút luống cuống.
Thủ đoạn của Hành hình ti hắn không biết rõ ràng lắm, nhưng cũng đã thấy qua Phi Ngư Vệ hành hình trước đây, thủ đoạn có thể không giống, nhưng tôn chỉ là tương đồng.
Nói chung, dù là hán tử cứng rắn như sắt đá thì ở trước mặt cực hình chuyên nghiệp, cũng sẽ phải gào thét giống như heo mổ.
Sau một khắc, miếng vải đen trùm kín đầu Ngụy Vũ đã bị lấy xuống.
Ánh nắng mặt trời chói chang khiến hắn lâm vào trạng thái mù trong giây lát, sau khi thích ứng mới phát hiện, dưới đài là đám người đông nghìn nghìn đang vây xem. Bên cạnh hắn là hơn mười tên đao phủ, còn có đủ loại dụng cụ hành hình cùng với các bình bình lọ lọ.
Xung quanh đài hành hình được bảo vệ sâm nghiêm, sau lưng là nghi trượng Hoàng cung, cảnh tượng rất hoành tráng.
"Trước tiên phong kín chân nguyên hắn!" Lúc này, đao phủ đứng đầu bắt đầu phân phó mệnh lệnh hành hình.
Lập tức liền có một tên đao phủ bưng lên một khay định dài, mỗi cây đinh lớn như đỉnh đóng quan tài vậy.
Ngụy Vũ vừa trông thấy liền đổ mồ hôi lạnh, loại đinh dài này đâm vào xương tỳ bà, có thể hoàn toàn khóa chân nguyên hắn.
Một khi chân nguyên bị khóa, thuật mình đồng da sắt cao cấp do Tần Hà truyền cho hắn cũng sẽ bị phế đi, hắn thật sự sẽ trở thành một con cừu non chờ bị làm thịt.
Đinh dài rất sắc bén, cho dù là Ngụy Vũ sử dụng ra thuật mình đồng da sắt thì cũng không có khả năng chống đỡ được.
"Tần Hà, Thanh Ngưu Đại Tiên, nếu ngươi còn không cứu ta, ta thật sự phải xong đời rồi, phải chết ở đây rồi, mau cứu tal!"
"Cứu mạng!"
Ngụy Vũ điên cuồng kêu gào trong lòng, đây cũng là lời cầu xin của hắn, bởi vì hiện tại hắn đang bị bịt kín miệng.
Tựa như là đặc biệt đáp lại lời câu nguyện của hắn.
Ngay sau đó, Ngụy Vũ đột nhiên cảm thấy thoáng hoảng hốt một chút, sau khi định thần lại, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.
Trước mặt không còn là đám người đông nghìn nghịt cùng với đám đao phủ, mà đã biến thành một tấm rèm.
Còn bản thân hắn đang ngồi trên một cái long ỷ vô cùng sa hoa, trước mặt là một cái bàn, phía trên bày đầy rượu ngon cùng đồ ăn, bên góc bàn còn có một cái lư hương đang bốc lên khói thơm.
Bên ngoài rèm, thủ vệ sâm nghiêm, người đông nghìn nghịt.