Chương 732: Vui tai vui mắt
Chương 732: Vui tai vui mắtChương 732: Vui tai vui mắt
Ngụy Vũ ngây người, sau khi phản ứng lại thì mừng như điên, kích động đến ứa nước mắt.
Đây là di hình hoán ảnh!
Khi Phi Ngư Vệ đuổi bắt Thanh Ngưu Đại Tiên, Ngụy Vũ đã từng trúng một chiêu này.
Lúc đó hắn bị đánh thê thảm, đánh đến suýt không thể tự chăm sóc bản thân.
Chẳng thể ngờ rằng trôi qua thời gian mấy năm, hắn lại trải nghiệm một lần nữa.
Nhưng lần này, lại là cứu hắn.
Cúi đầu nhìn thoáng qua áo mãng bào bốn trảo trên người mình, Ngụy Vũ càng thêm kinh ngạc.
Di hình hoán ảnh trước kia, mặc dù cũng là hoán đổi, nhưng tuyệt đối sẽ không thay đổi quần áo cùng với vật phẩm trên người.
Hiện tại hoán đổi, lại là đổi cả quần áo cùng vật phẩm trên người.
Thực sự chỉ là hoán đổi thân thể, ngay cả vải nhét trong miệng cũng không di chuyển.
Trên trụ hành hình giờ phút này, dê thế tội" vừa mới ra lò đang điên cuồng vặn vẹo giãy giụa, phát ra âm thanh "hư hư hư” không ngừng.
Cách rất xa vẫn có thể trông thấy gân xanh của y nổi lên rõ ràng.
Nhưng mà... Y càng giãy giụa, càng cố kêu gào, thì khuôn mặt càng vặn vẹo. Đến mức hoàn toàn không có người phát hiện, người trên trụ hành hình đã bị đổi thành người khác.
Chỉ có đao phủ đầu lĩnh hơi sửng sốt một chút, thoáng cảm thấy hình như gương mặt của người trước mặt mình đã biến đổi.
Nhưng gã cũng chỉ là hơi sửng sốt một chút, sau đó liền bắt đầu hành hình.
Người đã bị trói chặt trên cột, thay đổi thế nào thì cũng là người này, khả năng lớn là gã hoa mắt.
Rất nhanh, cây đinh rất dài kia đã đâm vào xương thì bà của "thích khách", cũng chính là Thái tử Ly Thừa Cương, phong cấm chân nguyên trong cơ thể y.
Trong nháy mắt, sự điên cuồng giãy giụa của Ly Thừa Cương đã trở nên yếu ớt hơn rất nhiêu, nhưng âm thanh phát ra lại lớn hơn, cơ thể bởi vì đau đớn kịch liệt mà run rẩy không ngừng.
Ngay sau đó, đao phủ lại tháo khớp cằm y xuống, lấy vải bố bịt miệng ra, đổ hết toàn bộ số thuốc được chuẩn bị sẵn cho việc hành hình vào trong miệng Ly Thừa Cương, tiếp đó lại lấy vải bố bịt lại rồi khôi phục khớp cằm như cũ.
Đối với Hành hình ti mà nói, nếu phạm nhân không kêu rên tiếng nào thì hiệu quả xem hành hình sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Nhưng nếu mặc kệ phạm nhân tùy ý kêu gào, kết quả tất nhiên là phải nghe hương thơm tuôn ra với đầy lời nguyên rủa cùng mắng chửi.
Cho nên dùng vải bịt miệng là lựa chọn tối ưu.
Không đến mức khiến phạm nhân không thể phát ra tiếng, cũng không để cho phạm nhân phát ra âm thanh. Kêu rên mà, có âm thanh phát ra như vậy là đủ rồi.
Đóng xương tỳ bà nhét thuốc vào miệng xong, tiếp đó chính là chính thức hành hình.
Trình tự chính quy chính là lột sạch trang phục trên người phạm nhân trước, sau đó cạo sạch lông tóc sạch sẽ, cắt đi một số một vài bộ phận nhô ra, cuối cùng dùng lưới bó lại, dùng sức siết chặt.
Như thế da thịt phạm nhân sẽ nổi lên qua các ô lưới.
Đó chính là nơi mà đao phủ xuống đao, từ dưới lên trên, từng ô từng ô, từng hàng từng miếng.
Sau khi cắt hết lại bó chặt tấm lưới rồi tiếp tục.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, nếu tay nghề tốt có thể cắt đến ba ngày ba đêm, phạm nhân bị cắt đến chỉ còn bộ xương vẫn chưa tắt thở.
Có vô số tiền lệ để học hỏi, đao phủ tất nhiên tuân theo.
Nhưng, khi quần áo trên người "phạm nhân' bị lột sạch, lại khiến cho tất cả mọi người chấn động.
Tất cả mọi người nhìn chạc cây như cọng giá phía dưới, nét mặt đều là như vậy: 22?!
Bốn chữ: Vui tai vui mắt!"
"Oa -"
"Nhỏ như vậy!"
"Trên đời này lại có gà nhỏ như vậy cơ à!"
"Lợi hại?(2222?2??)?1m Đám người vây xem náo động, đám nam nhân cười vang, đám nữ tử thì đỏ mặt xấu hổ, phỉ nhổ một câu: Hừ, còn không bằng cây kim khâu trong nhà.
Nhưng mà trong tiếng cười vang, cũng có người lộ vẻ nghi hoặc.
Đó chính là hoạn quan áo bào đỏ bên kia.
Với tư cách là thái giám thiếp thân Thái tử, vào thời điểm mấy ngày trước, lúc mà đại phu khám bệnh, ông ta đã may mắn thấy được thái tử.
Cũng như vậy, nhỏ yếu như cọng giá.
Hôm nay nhìn thấy, lại giống như là đã từng quen biết, lúc này lại nhìn thân hình phạm nhân, cũng cảm thấy nhìn rất quen mắt.
"Tên phạm nhân này, tại sao lại trông có vẻ giống Thái tử vậy?" Hoạn quan áo bào đỏ bị suy nghĩ đột nhiên nảy ra này dọa cho hết hồn, đôi mắt mở to.
"Không thể, đây tuyệt đối là chuyện không thể!" Dừng một chút, hoạn quan áo bào đỏ lại không khỏi lắc đầu, ông ta cũng tưởng rằng ảo giác giống như đao phủ đầu lĩnh.
Thái tử, rõ ràng ở ngay sau lưng.
Nghĩ tới đây, hoạn quan lấy hết can đảm, quay đầu dùng khóe mắt liếc nhìn người sau rèm một cái.
Thầm hô, người còn ở nha, chỉ là ảo giác thôi.
Nhất định là ảo giác.