Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 734 - Chương 734: Ta Là Thái Tử

Chương 734: Ta là Thái tử Chương 734: Ta là Thái tửChương 734: Ta là Thái tử

Lời gâm thét của Ly Thừa Cương vừa ra, toàn trường lập tức yên tĩnh.

"Ta là Thái tử!"

Cảnh tượng hành hình thảm thiết vốn đã khiến sự xôn xao ồn ào ở hiện trường giảm xuống rất nhiều, một tiếng gầm thét này của Ly Thừa Cương, đủ để những người ở gần phía trước nghe được rõ ràng.

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó chính là khinh thường cùng giêu cợt.

"Cái này... Nhanh như vậy mà đã loạn thần rồi?"

"Có thể là đau đớn quá mức chịu đựng, bắt đầu nói nhảm linh tinh rồi.

"Thật thê thảm, thật thê thảm, như thế này còn không bằng chết quách đi cho xong."

"Ai nói không phải chứ, lúc này mới mấy đao, người đã phát điên rồi."

Sau một thoáng yên lặng, đám người lại bộc phát ra từng trận xôn xao.

Không ai sẽ tin tưởng kẻ bị trói trên trụ hành hình kia thực sự là Thái tử, thậm chí số người sinh ra lòng nghi ngờ cũng rất ít.

Thái tử hiện tại, vẫn đang ở sau rèm trên đài xem hành hình kia kìa.

Nhưng số người sinh ra nghi ngờ có ít đi nữa, thì vẫn là có.

Người đầu tiên trái tim khẽ "lộp bộp" một cái, chính là hoạn quan áo bào đó, trước đó ông ta thấy phạm nhân trên đài đã cảm thấy có hơi giống Thái tử, sau câu gầm thét của y, càng xem càng thấy giống. Người thứ hai trái tim khẽ "bịch" một cái, chính là Đô úy Hành hình ti, Bạch Tam Đao, trước đó gã cảm thấy hình như khuôn mặt phạm nhân thay đổi, hiện tại lại gầm thét như thế, gã muốn không suy nghĩ theo hướng kia cũng không làm được.

Trừ hai người này, còn có mấy tên cao thủ hộ vệ cũng liếc nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt dùng khóe mắt liếc nhìn phía sau rèm che theo bản năng. Đáng tiếc có rèm che ngăn cách, cho nên không thể nhìn được rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, mặc long bào Thái tử không sai.

Có điều, khác với hai người trước đó, sự nghi ngờ của bọn họ chỉ là theo bản năng, cho nên vừa trông thấy bóng người sau rèm, bọn họ liền yên lòng trở lại.

"Thích khách lớn mật, nếu đã e sợ hình phạt này, tại sao lúc trước còn dám làm như thế?" Bạch Tam Đao giận dữ quát mắng, sau đó nhanh như chớp lấy khối vải nhét trở lại trong miệng Ly Thừa Cương.

Cũng vào lúc này gã theo bản năng lại quan sát tỉ mỉ Ly Thừa Cương một chút, kết quả càng nhìn càng kinh hãi.

Thân làm Đô úy Hành hình ti, gã đã được trông thấy Thái tử từ xa mấy lần, cẩn thận hồi ức lại, người trước mặt này, càng nhìn càng thấy giống?

Nhỡ đâu người này thực sự là Thái tử thì sao?

Nghĩ tới khả năng này, Bạch Tam Đao không khỏi rùng mình một cái.

Đem Thái tử coi là phạm nhân mà róc xương lóc thịt?

Đây là khái niệm gì?

Tru cửu tộc?

Tội nặng đến róc thịt cửu tộc cũng khó chuộc tội! "Không thể, chuyện này tuyệt đối không thể!" Bạch Tam Đao âm thầm cầu nguyện.

Mà lúc này, kẻ cùng có tâm trạng giống như gã, còn có hoạn quan áo bào đỏ, tâm tư không nhịn được mà suy nghĩ theo hướng kia.

Không có cách, sợ nha.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Sự nghi ngờ như trăm trảo cào tim, hoạn quan áo bào đỏ không nhịn được nữa, sau khi suy nghĩ phút chốc, ông ta tìm cái cớ "Phạm nhân nói xằng nói bậy, ban thêm hình phạt cắt lưỡi”, cúi cong người, cẩn thận từng ly từng tí vén rèm che tiến vào.

Với tư cách thái giám đầu lĩnh hầu cận Ly Thừa Cương, cũng chỉ có ông ta mới có tư cách vén rèm vào bẩm chuyện.

Nhưng mà vừa vén rèm tiến vào, hoạn quan áo bào đỏ có thể nói là trong nháy mắt liền lạnh từ đầu đến chân.

Chỉ thấy trên chủ vị của Thái tử Ly Thừa Cương đang ngồi một người, thân mặc long bào thái tử, tay trái cầm ấm, tay phải bưng chén, trong miệng còn đang ngậm một cái đùi gà lớn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cứ như vậy mà ngẩn cả người.

Hoạn quan áo bào đỏ nhận ra người này, chính là tên khích khách bị truy nã trước đó, buổi tối ngày hôm đó chính là ông ta dẫn người đến tẩm cung Thái tử.

Có hóa thành tro ông ta cũng có thể nhận ra.

Mà Ngụy Vũ, đơn thuần là chưa kịp tránh đi.

Hắn bị nhốt giam mấy ngày, cực kỳ đói bụng, đang hết sức chuyên chú lấp bao tử thì tên thái giám mặc áo bào đỏ này lại xông vào.

"Làm sao bây giờ?”

Ngụy Vũ cùng hoạn quan áo bào đỏ đồng thời nổi lên suy nghĩ giống nhau.

Hoạn quan áo bào đỏ theo bản năng là muốn lập tức bắt lấy Ngụy Vũ, lấy công chuộc tội, nhưng mà suy nghĩ này còn chưa kịp hoàn toàn dâng lên, đã bị ông ta bóp chết từ trong trứng nước.

Lý do rất đơn giản, Thái tử hiện tại đã bị cắt đến mức vô cùng thê thảm, nếu để người khác biết được là Thái tử bị róc thịt, hoặc là để Thái tử sống sót.

Vậy bản thân mình... Chắc chắn là muốn sống không được, muốn chết cũng không thể.

Ông ta hiểu rất rõ bản tính của Thái tử, uy hiếp của y, từ trước đến nay thực sự không chỉ là uy hiếp, mà hoàn toàn sẽ làm thật như vậy.

Xong đời rồi!

Triệt để xong đời rồi!

Không biết là Thái tử bị tráo đổi với người này lúc nào, nhưng sự thực chính là rõ rành rành bày ở trước mắt.

"Cái kia... Ngồi xuống ăn một chút không?”

Ngụy Vũ thấy hoạn quan áo bào đỏ, một không có động thủ, hai không có rút đi, vẻ mặt khiếp sợ lúc xanh lúc đỏ, liền dứt khoát hỏi một câu.
Bình Luận (0)
Comment