Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 735 - Chương 735: Đồng Minh Tự Nhiên

Chương 735: Đồng minh tự nhiên Chương 735: Đồng minh tự nhiênChương 735: Đồng minh tự nhiên

Thanh Ngưu Đại Tiên đã xuất hiện, Ngụy Vũ bắt đầu không còn cảm thấy sợ hãi gì nữa.

Không có cách, ai bảo cái đùi đại tiên, thô to đến mức có thể sánh ngang với trụ chống trời chứ?

Hạnh phúc chính là đột nhiên như vậy, chính là ngang ngược như thế đấy.

Hoạn quan áo bào đỏ chật vật nuốt một ngụm nước bọt, lâm vào trạng thái đại khủng hoảng cùng tuyệt vọng.

Người bị róc thịt là Thái tử, ông ta với tư cách là thái giám thiếp thân, nhất định không thể trốn tránh trách nhiệm, cho dù là có thể trốn tránh trách nhiệm, cũng sẽ bị Thái tử giết chết.

Ly Thừa Cương bạo ngược thị sát, nói được thì làm được.

Bị một tên thích khách tập kích, trong ngoài cung liền bị giết đến thây chất thành núi.

Hiện tại y bị róc thịt, hoạn quan áo bào đỏ đã không dám tưởng tượng kết cục của mình, bị phanh thây xé xác, sắt nung đốt thịt, chém ngang lưng? Hay là đủ mười tám loại cực hình lần lượt thay nhau đến?

Không chỉ một mình mình, người nhà mình, tộc nhân mình, thậm chí là bạn bè thân thuộc, cũng sẽ bị Ly Thừa Cương xé nát toàn bộ.

Dự đoán đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng tột độ khiến toàn thân ông ta cứng đờ, trong đầu đều là bối rối không biết phải làm sao.

Trong thời gian mười mấy hơi thở ngắn ngủi, hoạn quan áo bào đỏ cảm giác như là cuống họng mình khô ách đến sắp bốc khói, muốn nói cái gì đó, nhưng làm sao cũng không phát ra được một âm thanh nào.

Ông ta cứng nhắc nhìn về phía bên ngoài rèm che, sau khi phát hiện khối vải bịt miệng Ly Thừa Cương đã được nhét trở lại, ánh mắt của thị vệ chung quanh, thái giám cùng với đám người cũng không tập trung về phía này, toàn thân ông ta lại không khỏi chấn động.

Một suy nghĩ to gan lớn mật lôi cuốn khát vọng sống mãnh liệt dân dần dâng lên trong lòng hoạn quan áo bào đỏ.

Đã như vậy thì... Đâm lao phải theo lao!

Đã róc thịt Thái tử, vậy thì không thể gián đoạn, phải róc đến kết thúc.

Thái tử không chết, mình hẳn phải chết.

Nếu Thái tử chết, mình còn có một chút hy vọng sống.

Có lẽ kết quả cuối cùng vẫn sẽ là giấy không thể gói được lửa, nhưng... Lúc này không ta đã không thể bận tâm được nhiều chuyện như vậy.

Chỉ có thể một bước nhìn một bước.

Dù thế nào, trước tiên cũng phải để Thái tử chết đi ! -I

Đã sai, vậy cũng chỉ có thể sai đến cuối!

Ý nghĩ này vừa toát ra, liền giống như cỏ dại nhanh chóng sinh trưởng trong lòng hoạn quan áo bào đỏ, trói chặt lấy ông ta.

Sau khi kiên định suy nghĩ, hoạn quan áo bào đỏ ép mình phải trấn định lại, khom người nói với Ngụy Vũ: "Khởi bẩm Thái tử điện hạ, tinh thần thích khách đã bắt đầu thất thường, lão nô tấu xin tăng tốc hình phạt, trước tiên róc thịt trên mặt, cấm y chửi mắng."

Ngụy Vũ theo bản năng quay đầu nhìn sau lưng mình, sợ là sau lưng mình có người. Kết quả trái xem phải xét mới chắc chắn, trong màn trướng này ngoại trừ thái giám trước mặt, cũng chỉ còn có mình.

"Ngươi là đang... nói chuyện với ta sao?" Ngụy Vũ cũng không biết suy nghĩ trong lòng hoạn quan áo bào đỏ, hơi do dự một chút, nghi ngờ hỏi lại.

Thầm nghĩ chẳng lẽ thái giám này bị mù?

"Đúng vậy, Thái tử điện hạ." Hoạn quan áo bào đỏ càng cúi thấp người.

Ngụy Vũ nghe vậy thì hơi nghiêng đầu, con ngươi xoay tròn một vòng, trên mặt dần dần nổi lên vẻ tươi cười, lúc này hắn đã hơi phản ứng lại, thử dò hỏi: "Ngươi cảm thấy ta là Thái tử?"

"Thái tử đừng nói đùa với lão nô như vậy, nếu lời này truyền đi, tin đồn thất thiệt nổi lên bốn phía, với quốc triều, với Thái tử đều là bất lợi, còn xin Thái tử cẩn thận lời nói." Hoạn quan áo bào đỏ nói xong liền chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa một tia cảnh cáo.

Muốn đâm lao phải theo lao, bước đầu tiên phải ổn định cái tên thích khách trước mặt mình.

Bằng không ngay sau đó sẽ bị lộ tẩy.

Về phần Ngụy Vũ, ổn định?

Hắn rất ổn định, còn ổn định hơn cả Vương Thiết Trụ nằm dưới đất.

Nụ cười trên mặt Ngụy Vũ dần dần càng trở nên tươi tắn,'Ha ha, tốt, theo ý ngươi, tăng thêm tốc độ tránh phiền phức."

"Vâng, điện hạ." Hoạn quan áo bào đỏ thở dài một hơi, dừng một chút, ông †a chậm rãi lui ra ngoài.

Bất kể trong lòng ông ta giờ phút này suy nghĩ thế nào thì cửa trước mắt, cũng đã đi qua. Đạt được "Khẩu dụ", hoạn quan áo bào đỏ bước nhanh lên đài hành hình, nói với Bạch Tam Đao: "Thái tử điện hạ lệnh, tăng tốc hình phạt, trước tiên róc thịt đâu, khiến tên thích khách này lập tức câm miệng."

Toàn thân Bạch Tam Đao lập tức chấn động, gã vốn đã có nghi ngờ, lúc này nghe được mệnh lệnh này, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, vọt thẳng đến đỉnh đầu.

Nhìn khuôn mặt hơi hơi trắng bệch của hoạn quan áo bào đỏ, Bạch Tam Đao nuốt một ngụm nước bọt, thử dò xét hỏi: "Thái tử điện hạ ngài ấy..."

"Thái tử gần ngay trước mắt, xa cuối chân trời, thiên uy khó dò, ngươi chấp hành là được, nếu có sơ suất, cả nhà ngươi cùng ta đều không thể gánh nổi." Hoạn quan áo bào đỏ nói một cách mịt mờ.

Bạch Tam Đao, là cửa thứ hai.

Nhưng ông ta lại chắc chắn hơn mấy phần, bởi vì lý do rất đơn giản, tội của đao phủ hành hình còn lớn hơn ông ta nhiều.

Hiểu thì đều ẩn trong lời nói, không hiểu thì cứ chấp hành mệnh lệnh "Thái tử'" là được.

Bạch Tam Đao có thể trở thành đao phủ đệ nhất Hành hình tỉ, chỉ cần chỉ ra một chút là được, trước mặt sống chết, song phương đều là châu chấu trên cùng một sợi dây.

Nếu cộng thêm thích khách, vậy chính là tam phương.

Không ngoài dự đoán, Bạch Tam Đao thoáng do dự giây lát liền khom người nói: "Cẩn tuân Thái tử dụ lệnh!"
Bình Luận (0)
Comment