Chương 736: Bù đắp
Chương 736: Bù đắpChương 736: Bù đắp
Thế là ngay trước tình thế này.
Kẻ thông minh đã dùng dăm ba câu cấu kết với nhau.
Còn kẻ ngu xuẩn thì dùng dăm ba câu đã tự đưa mình vào ngõ cụt.
Cái gì gọi là họa từ miệng mà ra, cái này gọi là họa từ miệng mà ra.
Động tác của Bạch Tam Đao cực nhanh, đao sắc từ hàm dưới Ly Thừa Cương đưa lên lại cắt ngang nửa phần.
Cái lưỡi Ly Thừa Cương liền triệt để bị cắt đứt, không tổn thương khí quản, không tổn thương kinh mạch, ngay cả máu chảy ra cũng rất ít.
Đây chính là đao phủ được đế quốc Đại Cảnh bồi dưỡng ra từ không biết bao nhiêu phạm nhân.
Cuối cùng lại báo ứng trên người Ly Thừa Cương.
Cái gọi là uy nghiêm, chính là năng lượng một người nắm giữ có thể ảnh hưởng đến người khác, thực ra thì không có quan hệ bao nhiêu với bản chất của người kia.
Khi năng lượng này biến mất, chính là thời điểm người này rơi xuống.
Tân Hà đã mất hứng thú xem cảnh tượng sau đó, dẫn theo ba thú trở vê nhà, trước khi đi lại biu - cho Ngụy Vũ thuật dịch dung cùng thuật huyễn tức.
Thuật dịch dung: Khuôn mặt ngài có thể thiên biến vạn hóa, biến thành bất kỳ kẻ nào mà ngài muốn trở thành.
Thuật huyễn tức: Thuật pháp biến hóa khí tức đến từ thời đại thần thoại, học tập thuật này, ngài có thể bắt chước hơi thở và mùi của kẻ khác, lấy giả đánh tráo thật. Nước không thể một ngày không quân, nhà không thể một ngày không chủ.
Lão hoàng tổ sống chết không rõ, Thái tử trừng phạt đúng tội, nếu không có người tại vị nhất định sẽ sinh ra đại loạn.
Đã xuất hiện lỗ thủng thì phải bù vào.
Về phần Ngụy Vũ có bằng lòng hay không, thì chỉ có một câu: Thân nam nhi nên điền vào chỗ trống, bằng không, lỗ thủng của hắn cũng sẽ bị người khác điền vào. ...
Trên đường trở về, tâm trạng Tần Hà không tôi.
Dẫn theo ba thú, đầu tiên là đi ăn bữa cơm, sau đó đi tắm rửa, cuối cùng lại nghe hát khúc.
Tiêu dao một ngày dưới nhân gian còn hơn mười ngày làm thần tiên.
"Thiết trụ, hòa thượng cùng đạo sĩ ở thành Lâm An, ngươi nghĩ biện pháp tìm bọn họ đi." Tân Hà phân phó một câu.
"Pháp Hải cùng Ngô Đức?" Vương Thiết Trụ hơi nhướng mày.
Hai cái tên dở hơi kia, lúc trước Vương Thiết Trụ đã nghe không ít chuyện cùng với ân ân oán oán của bọn họ với Ngụy Vũ, cũng là kéo xả thế nào cũng không thể phân ra rõ ràng.
Nghĩ thâm hai con hàng này không hổ là nhân tài, vậy mà cũng đã chạy tới thành Lâm An rồi, chỉ chậm hơn mình một bước.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng Vương Thiết Trụ không khỏi có hơi đắc ý.
Cũng chỉ chậm hơn so với mình một chút xíu.
"Gia, làm sao ngài biết bọn họ ở thành Lâm An?" Lúc này, Lamborgh tò mò hỏi. "Ta bấm ngón tay tính toán, tính ra là bọn họ đang ở thành Lâm An." Tần Hà bấm bấm ngón tay, thuận miệng bịa chuyện. Hắn tất nhiên là không thể nào nói ra chuyện hắn có thể thấy được cuộc đời khi còn sống của thi thể thông qua kịch đèn chiếu.
Ba thú không hề nghi ngờ về điều này, đều tin là thật.
Ma Phi lanh mồm lanh miệng: "Gia, vậy ngài lại tính xem bọn họ ở đâu luôn không được sao?”
Tần Hà liếc nó một cái,"Tính rồi đó, ở thành Lâm An."
Ma Phi lúc này mới phản ứng lại rằng mình vừa nói nhảm một câu, không dám nói thêm gì nữa.
"Thật là muốn đụng bọn họ thêm một lần, đặc biệt hòa thượng, đụng cực kỳ dễ chịu." Lamborgh nói với vẻ mong ước, nó còn đẩy đẩy sừng bò, làm ra động tác “đâm đụng.
Nói đến ân oán, thì ân oán của Lamborgh cùng Pháp Hải và Ngô Đức, cũng không ít hơn bao nhiêu so với Ngụy Vũ.
Lần đầu tiên nó bị Tần Hà cưỡi đã đụng bay Pháp Hải.
Sau đó lại đụng một lần, khiến nó đụng thành nghiện.
Mấu chốt nhất là, hiện tại nó còn biết chiêu Man ngưu đâm mạnh, cảm thấy cực kỳ hoài niệm cảm giác đụng trúng lúc trước.
"Sau khi tìm được, ngươi có thể thử một lần." Khóe miệng Tần Hà hơi hơi giương lên.
"Gia ngài đồng ý?" Lamborgh cảm thấy bất ngờ, nó chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
"Ta không phản đối." Tần Hà cười nói. "Tốt quá!" Hai mắt Lamborgh lập tức tỏa sáng, bốn móng "lộp cộp" vung vảy nhảy múa trên nền đá xanh, tia lửa văng ra khắp nơi.
Nó không biết là, cái đôi anh kiệt Pháp Hải và Ngô Đức kia, còn nhảy vọt thực lực nhanh hơn cả nó và Vương Thiết Trụ, đã đuổi sát Tiểu Điêu, đạt đến Dũng tuyền cảnh hậu kỳ, cách Luân hải cảnh chỉ thiếu một chút.
Ở thời đại mạt pháp còn có thể ngoan cường tu luyện, hơn nữa còn trở thành nhân vật có thân phận thủ tịch, đệ tử thân truyền trong thánh địa, đi vào thế giới Thâm Uyên này, liên như là rồng vào biển lớn, cá chép hóa rồng.
Nếu so lên, Lamborgh chỉ là một con bò cày, tư chất kém hơn bọn họ không hề ít.
Một người ba thú chậm rì rì trở về phòng thiêu thi.
Xa xa đã trông thấy trước cửa phòng thiêu thi có một người đang chờ, người nọ liên tục đi qua đi lại, trông có vẻ rất nóng ruột.
Đến gần nhìn, người nọ chính là Chương Lương, một người ba thú lập tức hiểu ý cười một tiếng.
Biết trước y sẽ tới, nhưng không ngờ sẽ tới nhanh như vậy.
Chương Lương trông thấy Tần Hà quay về, vội vàng chạy tới nghênh đón, trên mặt mang mấy phần xấu hổ, xoa xoa tay cười nói: "Hoa An đại sư, ngài đã trở lại rồi -"
Vừa há miệng liền thấy rõ sự khác biệt, ngay cả tôn xưng cũng đã dùng đến, biến thành "Đại sư” cùng "Ngài".
Chuyện không vượt ngoài tâm kiểm soát thì y đã không tới đây. Y vừa trở về trong gia tộc bẩm báo, các tộc lão Chương gia lập tức lo lắng đến phát điên, mộ tổ chẳng lành, Chương Uyên cũng bị góp vào, nếu chuyện còn không được dẹp yên, Chương gia cũng liền xong đời. Chương Lương tất nhiên sẽ không nói ra chuyện y cắt xén thù lao Tần Hà, các tộc lão chỉ viết là người trước đó được mời tới có tác dụng, hơn nữa giá tiền còn không mắc, thế là ngay lập tức để Chương Lương đi chuyến nữa, cần phải mời người này trở về chiêu đãi một phen, giải quyết yên chuyện mộ tổ triệt để.
Chuyện thất đức 'Cưỡi mộ phần" mà tổ tiên Chương gia làm, trong lòng người nhà họ Chương cũng biết rõ ràng, đó không phải vấn đề về thi thể.
Thế là, Chương Lương cũng chỉ có thể không biết xấu hổ mà tìm đến Tần Hà lần nữa.
"Hóa ra là Chương đại nhân, có gì chỉ giáo?" Tân Hà cười như không cười hỏi.
"Chỉ giáo thì không dám nhận, không dám nhận." Chương Lương vội vàng xua tay như quạt gió, khiêm tốn đến giống như một người khác, nói: "Chính là... khu mộ tổ nhà ta..."
"Không phải đã thanh toán xong hết rồi sao?" Tần Hà biết rõ vẫn cố tình hỏi.
"Ách, vâng vâng vâng, trước đó là thanh toán xong cả rồi, chỉ là hiện tại... Lại có lão tổ tông thức dậy." Chương Lương vội vàng nói.
"Ai nha, lão tổ tông nhà ngươi sao lại rời giường rồi, chuyện này có gì đó khác thường nha." Tần Hà gật đầu, sau đó chỉ vào Ma Phi nói: "Như vậy đi, ngươi tìm Ma Phi trò chuyện, nói xong chúng ta liền xuất phát."
"Ma... Ma Phi?" Chương Lương nhìn về phía Ma Phi, trái tim khẽ lộp bộp một tiếng. Tên gia hỏa kia cái miệng xoen xoét, há miệng còn lớn hơn sư tử ngoạm.
Ma Phi vừa nghe vậy thì nhe răng cười, khoác tay lên vai Chương Lương, nói: "Đi, chúng ta phải tâm sự cẩn thận một hồi."