Chương 737: Thực lực không cho phép
Chương 737: Thực lực không cho phépChương 737: Thực lực không cho phép
Cuối cùng, Chương Lương là khóc lóc rời đi.
Cái tên vô lại Ma Phi kia, vuốt chim vừa gảy bàn tính, ba ba được chín, ba chín bốn mười bảy, cộng thêm tiền lên đường, tiền trà nước, tiên khai quang, tiền tiêu hao pháp, tiên thanh lý thi thể, tiền thiêu thi, tiền nhiên liệu... Cộng thêm tổn thất khi đánh nhau, chiết khấu cho y mười hai.
Chẵn chãn lẻ lẻ cộng lại, tổng cộng một ngàn ba trăm năm mươi vạn ngân tệ.
Chương Lương biết rõ là con hàng này đang giở công phu sư tử ngoạm, nhưng lại không ngờ rằng cái miệng Ma Phi lại há rộng được đến thế.
Trước đó ba bộ gấp ba thành chín mới có bốn trăm năm mươi vạn, hiện tại cmn lại gấp thêm ba lần.
Hơn nữa còn chiết khấu mười hai là cái quỷ gì?
Không đợi Chương Lương trả giá, Ma Phi đã vung tay lên, nói: "Phòng số bảy đã ra trận, chỉ có thành công không có thất bại, chỉ có chiết khấu không có trả giá, có thể tốn bốn trăm năm mươi vạn để giải quyết chuyện thì cũng không bận tâm việc bỏ thêm bốn trăm năm mươi vạn, tốn thêm bốn trăm năm mươi vạn thì càng không quan tâm lại bỏ thêm bốn trăm năm mươi vạn nữal"
Nói xong còn đánh một búa quyết định: "Cứ quyết định như vậy đi, đừng có nói nhiêu, còn nói ta đánh gãy xương ngươi."
Thế là, Chương Lương liên dẫn giá tiền một ngàn ba trăm năm mươi vạn, khóc lóc quay về nhà nói chuyện. ...
Giữa mùa hạ, trời oi ả nóng bức, không khí náo nhiệt trong thành Lâm An rộng lớn lại nhiều thêm mấy phần nóng nảy cùng phiền muộn.
Tiếng cò kè mặc cả của thương nhân rõ ràng lớn hơn bình thường rất nhiêu, cũng càng cáu kỉnh hơn.
Nhưng trong đó cũng không bao gồm phòng thiêu thi số bảy.
Từ sau lần Lương gia huy động nhân lực đánh tới phòng thiêu thi số bảy cuối cùng phải xám xịt rút đi, phòng thiêu thi số bảy liền được quy tắc "Công nhận."
Hơn nữa đó còn là sự công nhận của quy tắc "cao cấp".
Cái thứ quy tắc này, có tính bài ngoại cực mạnh, người bên ngoài quy tắc, tất sẽ bị quy tắc bóc lột.
Mà người bên trong quy tắc thì có thể nằm hưởng thụ sự tiện lợi mà quy tắc đem lại.
Thứ thay đổi rõ ràng nhất chính là, không còn kẻ nào dám đến phòng thiêu thi số bảy gây chuyện, người đến cửa đều là khách khách khí khí, cho dù là đối phương mặc áo gấm quyền quý, dù là đối phương được tiền hô hậu ủng.
Nam tử trung niên què chân biết mất, quan sai cùng lưu manh du côn không có hảo ý dù tới gần cũng là trong lòng run sợ.
Phòng thiêu thi số bảy đã trở thành một nơi thần bí trong lời đồn trên phố, mỗi khi nhắc tới đều là cẩn thận từng ly từng tí, không dám nói cái gì không tốt.
Rất nhiều người mang quà cáp tới rồi rời đi mà không đề ra bất kỳ yêu cầu gì, chỉ mong có thể quen mặt.
Trong đó thậm chí còn không thiếu đại tộc giàu có cùng quan viên trong triều.
Phòng thiêu thi số bảy có thể đánh Lương gia một cái tát mà vẫn bình yên vô sự, hơn nữa còn phát triển thuận buồm xuôi gió, thực sự khiến người ta phải nghĩ nhiều.
Có điều, những chuyện này không liên quan gì đến Tần Hà.
Ma Phi có thể thay hắn đỡ lấy tất cả mọi "phiền phức”, chỉ lấy tiền không làm việc, trừ khi là có thể đưa thi thể tới cửa.
Ngươi thích đưa thì cứ đưa thôi, Ma gia chỉ hơi do dự một chút thì chính là không tôn trọng tiền bạc rồi.
Tặng ít, Ma gia còn có thể đứng ở cửa mắng chửi vang khắp phố.
Về phần Tần Hà, có thi thể thì thiêu thi, không có thi thể thì đi nghe khúc, xem ai khó chịu thì biu một cái thuật thiên nhân bản bản.
Tần Hà cũng muốn khiêm tốn, nhưng mà thực lực lại không cho phép.
Dứt khoát, liên làm kẻ không biết điều vậy.
Dù sao thì hắn đã ném một cái nồi đen ở trong Hoàng cung mà cũng không thấy vị lão hoàng tổ kia nhảy ra.
Xem chừng đây là bế quan đã tự mình bế thành một đống xương khô rồi.
Nếu đã như thế, vậy cũng không cần phải dè dặt nữa.
Suy cho cùng độ an toàn đã thăng lên đến 99%, lên giọng một chút xíu, cũng là có thể.
Tần Hà đi dạo trên đường phố, ngồi trên lưng Lamborgh, Tiểu Điêu nằm sấp trên vai, vô cùng nhàn nhã thoải mái.
Người chạm mặt rối rít tránh ra, nếu là có hai ba người cùng đi, còn không tránh khỏi xì xào bàn tán một hồi.
Tiêu điểm mà bọn họ chú ý, không phải là Tân Hà, cũng không phải là con trâu đen bên dưới.
Mà là Tiểu Điêu trên vai Tần Hà.
Tiểu Điêu hiện tại toàn thân trắng như tuyết, không có một sợi lông tạp nào, nó nằm sấp trên bả vai Tần Hà, tỏa ra khí tức mang tính cực kỳ áp bách.
Rõ ràng là Luân hải cảnh!
Đây là yêu loại!
Còn là yêu loại có đẳng cấp rất cao.
Linh căn trong suốt, thân thể thon dài, trong sáng không nhiễm một hạt bụi, trên dưới toàn thân linh vận tự nhiên, đặc biệt là đôi mắt thú màu đỏ sậm kia, trông không khác gì bảo thạch.
Nam Thiệm bộ châu, quan hệ giữa người và yêu không hề hài hòa, ở thành Lâm An này, người bình thường đối với yêu loại là quần thể tiêu diệt, hoặc là nhốt vào trong lồng thú.
Kẻ dám ngông nghênh để nó nằm trên vai, còn nuôi đến cấp bậc cao như vậy, đến thực lực mạnh như thế, đều không phải là nhân vật tâm thường.