Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 738 - Chương 738: Ruột Thịt Cùng Nhặt Được

Chương 738: Ruột thịt cùng nhặt được Chương 738: Ruột thịt cùng nhặt đượcChương 738: Ruột thịt cùng nhặt được

Còn người, chỉ có thực lực Chân nguyên cảnh, so với thú trên bả vai yếu hơn hẳn hai bậc.

Chín phần mười là thiếu gia hoàn khố của đại tộc giàu có nào đó, yêu thú cũng là nhờ dùng bí pháp giam cầm.

Ở Kinh thành, có ba loại người không dễ trêu chọc.

Một loại là quan sai thành vệ, hai là du côn lưu manh, ba là hoàn khố hào môn đại tộc.

Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi.

Ba loại người này, đánh trẻ thì lớn đến, đánh lớn thì kẻ mạnh đến, đặc biệt là loại cuối cùng, đó chính là loại khó dây dưa nhất.

"Thịt nướng đây -'

“Thịt nướng thơm phức đây -'

Tần Hà đi tới, từ xa xa đã bị một mùi thịt nướng tỏa ra từ một cửa tiệm hấp dẫn.

Hắn tiến đến mua mấy xiên, đưa một xiên tới trước mặt Tiểu Điêu, Tiểu Điêu ngửi ngửi một chút, lắc đâu không ăn.

Thế là Tần Hà thuận tay cắn một xiên, nhai nhai, cảm thấy hương vị cũng không tồi, cũng không biết đây là thịt gì, nhai rất dai, có vẻ giống như là gân bò.

Lamborgh nghiêng đầu nhìn Tần Hà, chờ đợi Tân Hà ném cho nó ăn. Kết quả Tần Hà ăn liền tù tì hai ba chuỗi, ăn xong hết mấy xiên vẫn không có ý định cho nó ăn cùng.

Bị đối đãi khác biệt như vậy, Lamborgh nóng nảy: "Gia, ta cũng muốn ăn."

Nếu bàn về các thú bên người Tần Hà, thú nào là đặc biệt nhất, vậy nhất định chính là Tiểu Điêu, không ai có thể hơn được nó.

Bàn về thiên phú, Tiểu Điêu hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất, ngay cả Vương Thiết Trụ mỗi ngày đều lấy xuất thân cùng huyết mạch treo trên miệng, khi nói tới Tiểu Điêu cũng không dám nói bậy một câu.

Bàn về thực lực, Tiểu Điêu vẫn là đệ nhất.

Tiểu Điêu không thường về nhà, bình thường không có việc gì thì đều ở trong hào bảo vệ thành, thỉnh thoảng sẽ tha một vài con cá không rõ là loài gì nhưng ăn rất ngon trở về phòng thiêu thi thăm gia, sau đó lại biến mất một khoảng thời gian rất dài mới xuất hiện lại.

Mỗi một lần Tiểu Điêu trở về, Lamborgh đều cảm thấy được thực lực của nó tăng trưởng một cách rõ ràng.

Lần đầu tiên gặp lại ở phòng thiêu thi, nó chính là Dũng tuyên cảnh hậu kỳ, đến sau hơn mười ngày giải quyết xong chuyện của Chương gia, Tiểu Điêu lại xuất hiện, cách không đến hai tháng, nó đã đạt đến Luân hải cảnh.

Trực tiếp hất bay Vương Thiết Trụ cùng Lamborgh.

Mặc dù đều đến từ mạt pháp, nhưng tu hành cũng không phải là một chuyện dễ dàng, hai thú đã cảm nhận được sự tích lũy trước đó đã bộc phát ra gân hết, sự trữ đã cạn, còn Tiểu Điêu thì rõ ràng là còn có dự trữ xung kích.

Hâm mộ, có. Ghen ghét, không sinh ra nổi.

Bởi vì Tiểu Điêu rõ ràng là không thuộc cùng một cấp bậc với hai chúng nó.

Có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này, Tiểu Điêu có vẻ vô cùng lãnh đạm lạnh lùng.

Ngoại trừ gia ra thì cơ bản là nó không để ý đến người khác, cũng không tham dự vào bất kỳ sự việc nào trong phòng thiêu thi, cảm giác tồn tại rất thấp nhưng lại không ai dám coi nhẹ sự tôn tại của nó.

Ma Phi miệng tiện đã từng thử nghiệm so tài miệng lưỡi với Tiểu Điêu, kết quả đã bị Tiểu Điêu cho hai trảo dạy dỗ làm người.

Về phần thái độ của gia.

Một câu: Tiểu Điêu mới là thân ruột thịt, còn lại đều là hàng tặng hoặc là đồ nhặt được.

Lúc trước khi đến Thâm Uyên, thời gian vội vàng, cá cấn tinh đã bị quyết định bỏ qua, nhưng kết quả gia vừa nghe Tiểu Điêu chưa lên bò, lại vội vàng chạy ra bờ sông tìm kiếm.

Về sau nữa không gian chảy loạn mọi người thất lạc nhau, Ma Phi được đi cùng gia mà không bị tách rời đó là nhờ may mắn.

Còn Tiểu Điêu không tách khỏi gia, đó là do gia bảo vệ Tiểu Điêu ở trong lòng.

Lamborgh nhìn thấy rất rõ ràng.

Không có so sánh thì không thấy tổn thương.

Đến hiện tại, ngay cả ăn thịt xiên nướng mà gia cũng không hỏi nó lấy một câu. Mặc dù là xiên thịt ít ỏi không đủ nhét kẽ răng, có điều... bản ngưu có thể không ăn, nhưng gia ngài không thể không cho như vậy được!

Dù là khách sáo cũng nên hỏi một câu chứ.

Giờ khắc này, trong lòng Lamborgh ít nhiều cũng có chút oán trách.

"Thịt này rất dai, nói không chừng là tộc có móng, ngươi chắc chắn muốn ăn chứ?" Tần Hà hỏi.

Lamborgh đã từng la hét thú nhân vĩnh viễn không làm nô, còn bất bình thay tộc có móng, thề rằng nếu Vương Thiết Trụ còn ăn tộc có móng thì sẽ chiến đấu đến cùng với nó.

Ừm... Không sai, lời thề của nó chỉ nhằm vào Vương Thiết Trụ.

"Ta muốn nếm thử." Lamborgh gật đầu.

Tần Hà nghe vậy, cúi người đưa cho nó một chuỗi, Lamborgh cắn lấy nhai nhai, tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn không ít.

Không thể so sánh với Tiểu Điêu.

Nhưng nếu so sánh với hai "hàng tự đưa tặng" cá cấn tinh cùng chuột, thì "đồ nhặt được" như nó với Vương Thiết Trụ cũng có địa vị cao hơn không ít.

Đáng thương cá cấn tinh cùng chuột tinh, lúc này còn không biết ở nơi nào.

Thâm Uyên hiểm ác, nói không chừng đã xong đời.

Tự suy nghĩ an ủi chính mình, kế răng Lamborgh đột nhiên căng ra, sau đó nó liền vung lắc đầu mình.

"Làm sao vậy?" Tần Hà khó hiểu hỏi.

"Mắc. . Mắc răng rồi." Tần Hà: "..."

Qua hồi lâu sau, Tần Hà đi đến thành nam, dự định đi xem Đỗ Tử Đằng trong thương hội Tử Kinh.

Kết quả còn chưa tới đó.

Từ phía đối diện đã có một người trung niên mặc áo bào xanh đi tới, sau lưng còn có hai tên tùy tùng đi theo, áo gấm, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường.

Tần Hà xem xét, không khỏi khẽ cười nhẹ.

Nam tử trung niên đi lên phía trước, chắp tay nói: "Hoa đại sư, tộc trưởng nhà ta có lời mời.'

"Dẫn đường.' Tần Hà trả lời luôn mà không cần suy nghĩ.

Lương gial

Tính ra thì, hung hồn linh dị chiếm cứ trên đầu Lương Hằng Sĩ đã khá nhiều ngày rồi.

Nên đi xem một chút.
Bình Luận (0)
Comment