Chương 750: Vẫn chưa tìm thấy người
Chương 750: Vẫn chưa tìm thấy ngườiChương 750: Vẫn chưa tìm thấy người
Trông thấy bốn phía liên tiếp sáng lên ánh lửa cùng tiếng la giết âm ĩ không ngừng truyền đến.
Trái tim Lang Thất lập tức chìm xuống đáy cốc.
Đặc biệt là hướng Tứ Phương Quán, rõ ràng đã nổi lên chiến đấu.
Lần này Đại Cảnh Quốc chơi thật, không chỉ muốn bắt mình, còn muốn tiêu diệt toàn bộ sứ đoàn cùng mình đi tới.
Hiển nhiên, là muốn lật bàn.
Lang Thất theo bản năng nghĩ đến, có thể là Hoàng đế Đại Cảnh Quốc đã thành công phá quan, hoặc là xác nhận được một vị lão hoàng tổ nào đó còn sống.
Thái tử Đại Cảnh nhất định là đã tìm được chỗ dựa, hoặc là cha, hoặc là tổ tông.
Bằng không có cho Thái tử Đại Cảnh mượn mười lá gan, y cũng không dám làm ra chuyện này.
Lần này, rất nguy hiểm.
Nhìn qua ánh lửa lấm tấm nhảy nhót khắp nửa tòa thành, Tích Thiên Long lúc này cuối cùng cũng thấy kinh sợ.
Chứng cuồng loạn nhanh chóng rút đi như nước thủy triều, nỗi sợ hãi len lỏi vào sâu trong xương tủy, bắt đầu dần dần bao trọn cả trái tim.
"Thất thúc... Chạy mau chạy mau chạy mau -"
"Ta muốn về nhài" Lang Thất nghe vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lập tức nói: "Thiếu chủ, lần này chúng ta phải cược mạng rồi.'...
Cũng vào lúc này, phòng thiêu thi số bảy.
"Gia, bên ngoài thật là âm ï" Vương Thiết Trụ duỗi dài cổ qua xà nhà, ngó trái ngó phải.
"Ma Phi đi xem chút đi."
Tần Hà nằm dài trên ghế ngả, tay trái là lò tử kim, tay phải là cặn than mà lúc trước lấy ra được từ trong lò, trong ngực là Tiểu Điêu giống như tỉnh linh núi tuyết đang nằm sấp. Hắn đang nghiên cứu lò tử kim.
Lò này sử dụng rất tốt, nhưng không rõ lai lịch, hơn nữa còn bị hư hại khá nghiêm trọng.
Nhất là vết cắt vô cùng bằng phẳng ở phía trên, nơi có quanh quẩn một cỗ khí cơ hết sức ác liệt.
Như là kiếm ý!
Điều này rất đáng sợ, một kiếm chém đứt lò, sau đó còn để lại một cỗ khí cơ kéo dài không suy trên mặt cắt, thủ đoạn như vậy, chỉ có bậc thánh cùng thần linh mới có thể làm ra.
Đưa lò tử kim đến gần cái đuôi của Tiểu Điêu, lông chồn của Tiểu Điêu sẽ dựng đứng lên theo bản năng, dọc từ cuối đuôi một đường đi lên, đi đến đâu lông Tiểu Điêu liền dựng đứng tới đó.
Giống như là nam châm tới gân mạt sắt vậy.
Đưa tới đỉnh đầu thì Tiểu Điêu liền trực tiếp chui vào trong ngực Tần Hà né tránh.
Đây là phản ứng bản năng của sinh vật khi tiếp xúc với nhuệ khí cùng sát ý.
Giống như một thanh đao sắc, cho dù là mình tự cầm đao chĩa vào mi tâm mình, thì vẫn có cảm giác lông tơ dựng đứng.
Trước khi đi đến Thâm Uyên, Tần Hà đã từng lấy được một cái nắp quan tài ở Lăng Vân Quan, cả hai khác nhau một trời một vực, vật liệu làm ra cũng không giống nhau, khí tức cũng hoàn toàn khác biệt, nhưng Tần Hà vẫn luôn cảm thấy chúng hơi có sự tương đồng nào đó.
Chỉ là nhất thời không thể nghĩ ra, là nơi nào tương đồng.
"Lăng Vân đạo trưởng?" Tần Hà lẩm bẩm một câu, lắc đầu không tìm ra đầu mối.
"Gia, bên ngoài đang vây quét mật thám Vạn Yêu Quốc... A không, hẳn là sứ đoàn." Lúc này Ma Phi bay trở về, hưng phấn nói.
"Sứ đoàn Vạn Yêu Quốc?" Tần Hà ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại.
Mấy ngày trước trên phố đã có lời đồn rằng sứ đoàn Vạn Yêu Quốc đã vượt quan, mấy ngày sau sẽ đến thành Lâm An, đến lúc đó sẽ không tránh khỏi lại có một trận gió tanh mưa máu, sứ giả vẫn là tên Tích Thiên Long lần trước, nhưng cao thủ đi cùng lại nhiều hơn.
Chẳng thể ngờ rằng, gió tanh mưa máu lại tới nhanh như vậy.
Không phải là bên phía Đại Cảnh, mà là Vạn Yêu Quốc.
"Gia, chúng ta có ra ngoài kiếm thu nhập thêm không?" Vương Thiết Trụ hỏi.
"Đã có người đưa tới cửa, không phần phải phí sức lực đó, cẩn thận bọn họ coi ngươi trở thành mật thám mà tiêu diệt luôn đấy." Tần Hà lắc đầu, lại nói với Ma Phi: "Ngươi đi nhìn chằm chằm đi, đừng để cá lớn chạy thoát là được."
"Vâng, gia." Ma Phi hưng phấn vỗ cánh, hóa thành một tàn ảnh biến mất tại chỗ.
Vương Thiết Trụ trông mà thèm đến không chịu nổi, có tốc độ, thật là tốt.
Thuật lược ảnh này của Ma Phi, tám chín phần mười là pháp môn cấp bậc thân thông, đáng tiếc, nó chỉ dành riêng cho điểu nhân.
Bằng không dù thế nào Vương Thiết Trụ cũng phải học được cái pháp môn này.
"Hòa thượng cùng đạo sĩ còn chưa thấy tung tích sao?" Tần Hà đột nhiên hỏi Vương Thiết Trụ.
Từ lần trước thấy được hòa thượng cùng đạo sĩ trong kịch đèn chiếu của lão tổ Lương gia, đã không thấy tin tức gì của bọn họ nữa.
Người không tìm được, hiển thần thuật cũng bị thứ gì đó che đậy, nên không thể liên lạc được.
Không biết có phải là do bọn họ đã rời khỏi thành Lâm An, khoảng cách quá xa hay không.
Tuy rằng từ sau trận lôi kiếp kia, hiển thần, truyên pháp, tụ công đức đều khôi phục lại công năng, nhưng vẫn bị Thiên đạo áp chế, trên cơ bản là chỉ linh ở khu vực Kinh thành này, xa hơn vẫn chưa thể dùng được.
Nắp quan tài lấy được từ Lăng Vân Quan, Tân Hà muốn hỏi Ngô Đức một chút.
Cho nên liền hỏi tung tích bọn họ.
"Gia, có lẽ bọn họ thực sự đã rời khỏi thành Lâm An rồi, những nơi có thể tìm ta đã tìm cả nhưng vẫn không thấy đâu." Vương Thiết Trụ lộ ra vẻ mặt khó xử, nó trả lời đúng sự thật.
Nó không chỉ tự mình ra ngoài tìm kiếm, còn tốn tiền thuê "mật thám" bản địa dò tìm, kết quả tìm ra được không ít đạo sĩ, nhưng không phải là bọn họ.
"Bọn họ chắc có lẽ vẫn chưa rời khỏi Kinh thành đâu, hẳn là đang ở nơi nào đó đặc thù, bị che đậy thiên cơ." Tần Hà lắc đầu, kiên định nói.
Hai con hàng này từ trước đến giờ luôn là nơi nào có náo nhiệt thì liền có mặt, bọn họ đã đến thành Lâm An thì sẽ không rời khỏi nhanh như vậy.
"Nơi đặc thù?"
Vương Thiết Trụ hơi sửng sốt, sau đó cặp mặt đậu xanh mở to, nói: "Không phải là... Trấn ma ti chứ?"