Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 751 - Chương 751: Cuối Cùng Vẫn Tự Tìm Đường Chết

Chương 751: Cuối cùng vẫn tự tìm đường chết Chương 751: Cuối cùng vẫn tự tìm đường chếtChương 751: Cuối cùng vẫn tự tìm đường chết

Không qua bao lâu sau, thành Lâm An ồn ào dần trở nên yên tĩnh lại.

Mùi máu tươi phiêu tán trong không khí, kéo dài không tiêu tan.

Dân chúng trong thành Lâm An hoàn toàn không biết rõ là có chuyện gì xảy ra, tất cả đều giữ im lặng trong đêm tối, ngay cả chó cũng không dám sủa.

Sự yên tĩnh sau ồn ào náo động, cũng khiến cho người ta cảm thấy ngạt thở.

"Bẩm điện hạ, yêu loại vụng trộm chui vào Kinh thành mưu đồ bất chính, ngoại trừ Tích Thiên Long thì tất cả đều đã bị giết, trong đó bao gồm hai con lang yêu Luân hải cảnh, xước danh Lang Thất, Lang Cửu."

Đại nội hoàng cung, Tử Y Hầu áp giải Tích Thiên Long đến "phục mệnh”.

Sở dĩ cho hai chữ phục mệnh vào ngoặc kép, là bởi vì Tử Y Hầu hoàn toàn không được nhận mệnh lệnh rõ ràng, mặc dù là hành động này do y tổ chức, nhưng lại bắt nguồn từ thái giám trong cung truyền lời.

Việc dùng thái giám truyền lời có ẩn ý là: Tru yêu đúng là ý của Thái tử, nhưng Thái tử sẽ không thừa nhận.

Đây là thủ đoạn mà kẻ thượng vị thường dùng.

Cho nên chuyện sau đó cũng sẽ không có khâu “giao nộp phục mệnh.

Mọi người ngầm hiểu ý nhau, làm xong chuyện sẽ đền bù cho ngươi ở chỗ khác, không làm xong thì ngươi phải thành thành thật thật mà đội cái nồi "tự ý hành động.

Nhưng hôm nay, việc này, rất kỳ quái lại có cái khâu giao nộp này. Tử Y Hầu dẫn mười mấy cao thủ bao vây, đánh chết Lang Thất, vừa bắt sống Tích Thiên Long rồi cắt lấy sừng giao xong, thì người trong cung liền đến.

Yêu cầu Tử Y Hầu áp giải Tích Thiên Long tiến cung.

Thế là, đã có màn giao nộp này.

"Đây là sừng giao giỡ xuống từ trên đầu Tích Thiên Long, dâng cho điện hạ." Tử Y Hầu nâng hai tay trình lên một cái hộp gõ.

"Trình lên." Chủ vị, Ngụy Vũ đây hứng thú đánh giá Tử Y Hầu, mỉm cười nói.

Thái giám bên cạnh lĩnh mệnh, đem hộp gỗ trình lên, Ngụy Vũ mở ra, bên trong là một cặp sừng giao còn chưa khô vết máu, máu giao rỉ ra giống như sơn tra đỏ, tụ thành từng điểm lấm tấm ngưng tụ không tan, vừa nhìn liền biết đây chính là bảo vật khó có được, có tiên cũng không nhất định có thể tìm thấy trên thị trường.

Ngụy Vũ thỏa mãn gật đầu, đứng dậy đi tới trước mặt Tích Thiên Long.

Tích Thiên Long thời khắc này trông cực kỳ thê thảm.

Sừng giao bị cắt, máu tươi chảy dọc, khí tức lúc cao lúc thấp, rõ ràng là đã bị thương tổn tới bản nguyên, miệng nó lúc này cũng đã bị bịt kín.

Nhưng cho dù là đã bị thương nặng đến như vậy, sự âm u lạnh lẽo cùng tia mỉa mai trong mắt nó vẫn lộ ra rõ ràng.

Dưới cái nhìn của Tích Thiên Long, tám chín phần mười là Ly Thừa Cương không dám giết mình, lúc này hẳn là hắn ta đang nghĩ nên giải quyết chuyện này thế nào.

Sứ đoàn bị giết, còn có thể giải thích một hai. Nhưng nếu như sứ giả cũng bị giết, vậy thì không còn đường lùi rồi.

Ly Thừa Cương sợ, Đại Cảnh cũng sợ.

“Trò chuyện vài câu?”

Ngụy Vũ vỗ tay một cái, lập tức liền có thái giám tiến lên gỡ khối vải bịt miệng Tích Thiên Long xuống.

"Ly Thừa Cương, ngươi thật to gan, dám tập sát sứ đoàn Vạn Yêu Quốc, lấy sừng giao ta, Đại Cảnh Quốc này của ngươi, vong chắc rồi!" Tích Thiên Long lập tức the thé quát lên.

"Sớm đã nghe nói miệng ngươi rất cứng, hôm nay gặp, đúng là như vậy thật.

Ngụy Vũ từ trên cao nhìn xuống, mỉm cười nói: "Chính là trông cũng chẳng thông minh cho lắm, nếu ta là ngươi, lúc này tuyệt đối sẽ không tiếp tục ăn nói ngang ngạnh nữa. Nếu ngươi cầu xin tha thứ, ta có thể thả ngươi một con đường sống cũng không chừng."

"Hừ hừ, ngươi dám giết ta hay sao?" Tích Thiên Long cắn chặt răng, nói: "Ly Thừa Cương, chỗ dựa của ngươi còn ở là ngươi may mắn, nhưng nếu ngươi cho rằng có một chỗ dựa là có thể khiêu chiến với Vạn Yêu Quốc ta, ngươi quá vô tri rồi."

"Chỗ dựa?" Ngụy Vũ hơi sững sờ.

"Không phải chính là cha của ngươi à, sau khi xuất quan tiến thêm một bước, hay vẫn là khó mà tiến thêm vậy?" Tích Thiên Long nói với giọng điệu mỉa mai."

"Chỗ dựa của ta là cha ta?"

Ngụy Vũ hoàn toàn ngơ ngẩn, trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh Tần Hà nhếch miệng cười, vội vàng văng ra khỏi đầu, tức giận nói: "Ngươi thấy ta giống kẻ dựa vào cha... Ách, không đúng, là kẻ cần chỗ dựa sao?"

"Đúng vậy!"

Tích Thiên Long chém đỉnh chặt sắt nói, trên con đường tự tìm đường chết, nó vẫn luôn là chạy như điên không ngừng, chính là kiểu mà mười tám con trâu cũng kéo không lại đó.

"Rất tốt, miệng ngươi quả nhiên là đủ cứng, nhưng kiếp sau đừng có cứng như vậy nữa.”

Ngụy Vũ tức giận đến cả khuôn mặt đen sì, vung tay lên nói: "Người đến, kéo nó ra ngoài, thưởng nó nhất trượng hồng!"

"RõI"

Thị vệ hai bên nghe lệnh, ngay lập tức như lang như hổ dựng Tích Thiên Long lên rôi kéo ra bên ngoài.

Tích Thiên Long lập tức sắc mặt đại biến, kêu lên: "Ngươi dám! Ngươi dám! Không... Ngươi không dám giết ta - Thả ta ra, thả ta ra..."

Nhưng mà lần này, rốt cục nó vẫn tự đưa mình vào đường cùng.

Qua giây lát sau liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng hình côn đánh vào da thịt, Tích Thiên Long bị đánh đến kêu rên liên hồi.

Hình côn kia, mặt trên gắn đầy đinh ngắn, một côn đánh xuống liền là một mảnh lỗ chỗ, đánh người bắn máu đến một trượng, chính là không để kẻ chịu hình sống tiếp nữa.

Thị vệ tất nhiên hiểu rõ "nhất trượng hồng” này là có ý gì, cho nên đánh cực kỳ ra sức, chuyên thăm hỏi vào chỗ yếu hại.

Không qua mấy lần, Tích Thiên Long liền mất âm thanh. Chỉ chốc lát sau, thị vệ hồi bẩm, Tích Thiên Long chịu bốn mươi chín côn, đã bị đánh chất.

Kết quả này khiến Tử Y Hầu hơi không thể hiểu được.

Nếu như muốn xử quyết Tích Thiên Long, mình ở bên ngoài liên có thể làm được việc này.

Thái tử lại ngăn cản, gọi người tiến vào cung, không không bị nhận vài câu kích thích, cuối cùng vẫn là tự mình hạ lệnh dùng hình côn đánh chết Tích Thiên Long.

Mưu đồ gì vậy?

Đây là điều mà chỉ những kẻ ngốc chính trị mới làm.

Thái tử trước kia rất trơn trượt, không chịu gánh bất kỳ một chút xíu trách nhiệm nào.

Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây à.

Ngay vào lúc Tử Y Hầu đang ngây người.

"Tử Y Hầu." Ngụy Vũ đột nhiên cười cười với y, nói: 'Chuyện này làm không tôi, nói chút đi, bản cung nên thưởng ngươi thế nào đây?"

"Làm việc vì Đại Cảnh chính là bổn phận, ta không dám tranh công."

Tử Y Hầu khiêm tốn trả lời, y đã là Hầu gia, trước khi vị Thái tử Đại Cảnh trước mắt này leo lên hoàng vị thì y đã lên đến đỉnh cao rồi, cho nên y cũng không yêu cầu phần thưởng xa vời gì, phân thưởng cũng không có ý nghĩa gì cả.

"Như vậy không được, bản cung có công tất thưởng, có tội tất phạt, chuyện diệt trừ yêu loại này ngươi đã lập công lớn, bản cung quyết định, thăng ngươi lên làm Thế tử" Ngụy Vũ nói với vẻ mặt hào khí, lời đến cuối cùng, trên mặt không khỏi hiện ra một tia đùa giốn.

Lời này vừa ra, cả sảnh đường đều giật mình kinh sợ.

Hoàng đế lập trữ gọi là Thái tử, Thái tử lập trữ gọi là Thế tử.

Thái tử giám quốc có địa vị ngang với Hoàng đế, nếu lập Thế tử, chính là công khai tuyển định người thừa kế.

Chuyện Thái tử không có dòng dõi mọi người đều biết, nhưng vấn đề là, Thái tử đang ở tuổi thanh niên trai tráng, tại sao lại muốn chỉ định người thừa kế nhanh như vậy?

Hơn nữa chuyện Thái tử và Tử Y Hầu không hợp nhau, mọi người cũng đều biết rõ.

"Thế tử?"

Tử Y Hầu thực sự không dám tin vào tai của mình, ngẩng phắt đầu lên, vừa vặn nhìn thấy nét mặt mang một tia đùa cợt của Ngụy Vũ, trong nháy mắt Tử Y Hầu liên cảm thấy.

Thái tử không phải muốn định ra Thế tử, mà là nhận nhỉ tử!

Tên biến thái này, đùa giỡn bản Hầu sao?

Tử Y Hầu nghiến răng, tức giận nói: "Thái tử, bàn về bối phận, bản Hầu là thúc thúc ngươi đấy!"
Bình Luận (0)
Comment