Chương 752: Tìm Đạo tổ
Chương 752: Tìm Đạo tổChương 752: Tìm Đạo tổ
"Hai ta, mỗi người tự luận riêng thôi."
Ngụy Vũ ngồi trở lại chủ vị, nháy mắt, nụ cười trên mặt gân như sắp không che giấu được nữa, nói: 'Lúc đông người, chúng ta vẫn là thúc chất, còn lúc ít người, ngươi gọi ta một tiếng cha, ta chắc chắn sẽ không để ngươi thua thiệt đâu."
"Ly Thừa Cương, ngươi quá mức!”
Tử Y Hầu nổi cáu, mặt nghẹn đến đỏ bừng cả lên, nói: "Ta tuyệt đối sẽ không làm nhi tử ngươi, tuyệt đối sẽ không!"
"Uổng cho ngươi nghĩ ra được, hừ!"
"Mắc ói!"
"Ghê tởml!"
Nói xong, Tử Y Hầu trực tiếp phất tay áo rời đi, còn đẩy ngã hai tên thái giám cản đường.
Đám thái giám còn lại lập tức bị dọa sợ đến không dám thở mạnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, toàn bộ đều cúi đầu im thin thít giống như người gỗ, lo sợ Thái tử nổi giận lên, lại bắt đầu tàn sát giết người.
Nhưng mà qua hồi lâu, đợi đến khi bọn họ cẩn thận từng ly từng tí ngẩng đầu lên, lại phát hiện "Thái tử" không hề có một chút dấu hiệu nổi giận nào, trái lại khuôn mặt còn mang nụ cười.
Ngụy Vũ gõ gõ ngón tay thon dài lên thành ghế, trầm bổng nói: "Hôm nay ngươi lạnh nhạt ta, ngày sau ta sẽ để ngươi với cao không nổi."
"Hắc hắc hắc - sẽ có một ngày..."... Cũng vào lúc này, trong chỗ sâu dưới Trấn ma tỉ.
Hai tên tạp dịch một béo một gầy đang đẩy xe kéo chở hàng đi trong hành lang ẩm thấp mờ tối, mỗi khi có thủ vệ đi ngang qua, hai người đều là đẩy xe kéo chở hàng tận lực tránh đi, nếu thực sự không thể tránh được thì cúi thấp đầu, nép vào bên cạnh cố gắng tránh đi hết mức có thể.
Xe kéo chở hàng phát ra tiếng ken két, phía trên là một bộ thi thể yêu ma đã bốc mùi, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy giòi bọ nhung nhúc bò qua bò lại trên đó.
Thủ vệ đi ngang qua đều là bịt mũi, không muốn dừng lại dây dưa thêm một giây nào, tất nhiên cũng sẽ không có ai chú ý tới hai người bọn họ.
Sau khi đi qua một đoạn đường hành lang rắc rối phức tạo, hai người dừng lại trước một cánh cửa lớn đóng chặt, bọn họ nhìn xung quanh một vòng, không thấy có người, hai người liền tạm thời nghỉ ngơi, trên mặt đều lộ ra vẻ xoắn xuýt.
"Ta nói này Ngô Đức, đã hai tháng rồi, đừng tìm nữa, ngươi nhìn ta đi, đói đến gầy rộc cả rồi này." Người mập võ vỗ cái bụng mỡ nẩy lên của mình, nhỏ giọng phàn nàn.
Người gây gãi gãi tóc quan rối bời, liếc mắt đánh giá người mập từ trên xuống dưới một lượt, nói: "Ngươi gầy chỗ nào, một chút xíu cũng không có."
"Ta thật sự gầy rồi, ta cảm thấy ta đã nhẹ đi." Người mập quật cường nói.
"Không có." Người gầy lần nữa liếc mắt đánh giá người mập, lắc đầu một cách cực kỳ kiên định, sau đó lại chỉ vê thân hình gầy trơ xương của mình, nói: "Như ta mới gọi là gây này."
"Làm sao ta có thể so với ngươi được chứ?" Người mập hơi nóng nảy, nói: "Ta hiện tại là mập giả, dù có chết đói, cũng là thân mập... chết đói." Nói đến cuối câu, hắn ta đã là cắn răng nghiến lợi.
"Được rồi." Người mập bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó duỗi ra một ngón tay: "Tìm thêm một lần cuối cùng."
Người mập vừa nghe vậy thì rất mừng rỡ, nhưng niềm vui sướng còn chưa dâng tới chân mày thì đã cứng lại ở trên mặt, giậm chân nói: "Bảy ngày trước ngươi đã nói như vậy, bảy ngày lại bảy ngày, ta không làm nữa."
"Ta muốn ăn thịt, thịt bò, thịt dê, thịt lừa, cánh gà, tóm lại, ta muốn ăn thịt sống tiếp!"
Người mập đặt mông ngồi xuống đất, hai chân đạp đạp, bắt đầu buông tay mặc kệ.
Người gầy bất đắc dĩ, khẽ thở một hơi, cũng chỉ có thể lựa chọn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Hai người này, chính là Ngô Đức và Pháp Hải tiến vào thế giới Thâm Uyên cùng đám người Tần Hà.
Kẻ tiến vào Thâm Uyên, không quan tâm là hai chân hay bốn chân, đa phần đều là không có mục đích.
Ngay cả bản thân Tần Hà cũng là tùy theo hoàn cảnh, gặp sao yên vậy, đi một bước tính một bước.
Chỉ có Ngô Đức là có mục tiêu kiên định.
Thứ nhất, tìm Đạo tổ.
Thứ hai, tìm Đạo tổ.
Thứ ba, tiện thể tìm kiếm Thanh Ngưu Đại Tiên.